BÀI GIẢNG
HÀNH TRANG
NGƯỜI TÔNG ĐỒ ĐỨC KITÔ
Đức
Kitô sai các môn đệ đi loan báo Tin Mừng, tiếp nối và phát huy sứ mệnh của
Ngài, họ phải ghi nhớ và sống những Lời Thầy Giêsu căn dặn :
1- Trước
nhất phải lưu ý thực hành Lời Đức Giêsu
dạy “Hãy cầm gậy trong tay” (Mc 6,8a) : Gậy các môn đệ phải có trong tay chính
là Lời Thiên Chúa các ông phải nắm vững và thi hành. Bởi vì “Lời Chúa phán ra là cây gậy đánh cường bạo”
(Is 11,4b – Bản dịch NTT) ; thực vậy, người Tông Đồ Đức Giêsu chỉ dựa vào Lời
Chúa mới có khả năng phục vụ hữu hiệu và được bình an, như lời Kinh đọc : “Cây gậy Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm”
(Tv 23/22,4). Bởi thế “con chẳng lìa xa
điều Ngài quyết định, bởi chính Ngài chỉ giáo cho con. Theo lời hứa của Ngài,
xin cho con vững bước, chớ để sự gian tà chế ngự được con” (Tv
119/118,102.133).
Sau đó mới lưu ý thực hành các chỉ thị khác : “Không mang bánh, bao bị, tiền vặn thắt lưng”
(x Mc 6,8b) :
2- Không mang bánh : Đi truyền giáo không lo lấy gì mà ăn, mà uống, mà
mặc, chỉ lo làm vinh danh Thiên Chúa, còn về lương thực đi tới đâu người ta cho
cái gì thì dùng cái đó, vì “làm thợ thì
đáng được công” (Lc 10,7-8). Ai hết lòng lo việc Nước Thiên Chúa, những sự
khác Chúa sẽ ban thêm sau (x Mt 6,33). Cụ thể giáo đoàn Galat chẳng tiếc ông
Phaolô điều gì, nếu có thể họ đã sẵn sàng móc mắt dâng (x Gl 4,15) ; Luật Do
Thái quy định : dòng tư tế Lêvi được chia 48 thành làm nơi cư ngụ, cùng với
đồng cỏ thuộc các thành ấy (x Ds 35,7). Tuy nhiên Chúa phán với tư tế Aharon :
“Đất chia cho chúng ngươi không có phần,
ngươi không có phần gia nghiệp. Chính Ta là gia nghiệp của ngươi. Thuế thập
phân Israel dâng cho Ta, con cái Lêvi sẽ được hưởng, vì dòng họ Lêvi có công
phục vụ nơi Ta cư ngụ (Lều Hội Ngộ)” (x Ds 18,20-24). Chính Chúa cũng đã
hứa : “Thức ăn ngon Ta đãi hàng tư tế”
(Gr 31,14). Nhất là người môn đệ cần phải ý thức rằng khi làm tròn bổn phận
Chúa trao chính là lương thực nuôi sống mình, như Đức Giêsu đang lúc đói khát,
Ngài nói với các môn đệ : “Lương thực của
Thầy là làm theo ý Đấng đã sai Thầy và hoàn tất công trình của Người” (Ga
4,34).
3- Không bao bị : Người Tông Đồ chính là người quản lý trung trực
của Thiên Chúa, bất kỳ lúc nào Chúa đến cũng gặp thấy đang chia sẻ đúng lúc
phải thời (x Lc 12,42). Bởi thế không mang bao bị để thu tích của cải cho riêng
mình.
4- Tiền không vặn thắt lưng : Làm việc tôn giáo không phải thương mại kiếm lời,
hãy bắt chước ông Êlysa từ chối không nhận quà của ông Naaman, dù ông Naaman đã
được ngôn sứ Êlysa chỉ cho đi tắm sông Giodan để được khỏi bệnh cùi (x 2 V
5,1-16). Chính vì vậy mà thánh Tông Đồ nói : “Đâu là phần thưởng của tôi? Đó là khi rao giảng Tin Mừng, tôi rao giảng
không công, chẳng hưởng quyền lợi Tin Mừng dành cho tôi” (1Cr 9,18).
5- Chân đi
dép (x Mc 6,9a) : Sẵn sàng lên đường
để lãnh đạo mọi người thoát nô lệ tội lỗi, giống như ông Môsê nói với dân : Mỗi
người hãy xỏ chân vào dép và mau mắn theo ông lên đường thoát ách nô lệ Ai Cập
(x Xh 12,11).
6- Không
mặc hai áo (x Mc 6,9b) : Đó là người
sống đơn giản, như Đức Giêsu nói với chị Matta đang lo lắng, bận rộn việc phục
vụ bữa ăn : “Cần thì ít thôi” (Lc
10,42), để có điều kiện chia sẻ, như ông Gioan Tẩy Giả là mẫu người sống đơn
giản : “Mặc áo da thú, ăn châu chấu và
mật ong dại” (Mt 4,3), nên ông có lý để khuyên những người đến với ông : “Ai có hai áo hãy chia cho người không có,và
kẻ có của ăn cũng hãy làm như thế” (Lc 3,11). Bởi vì “giàu có, của cải lấp mắt không nhận biết Chúa” (Cn 30,8).
7- Vào nhà nào hãy lưu lại đó cho đến lúc đi ra khỏi
nơi ấy (x Mc 6,10) : Thánh Phaolô
nhắc lại ý Chúa : “Anh em không biết rằng
người lo các thánh vụ thì được hưởng lộc Đền Thờ, và kẻ phục vụ bàn thờ thì
cũng được chia phần của bàn thờ sao? Cũng vậy, Chúa truyền cho những ai rao
giảng Tin Mừng được sống nhờ Tin Mừng” (1Cr 9, 13-14). Bởi vì đi loan báo
Tin Mừng là làm phát triển Nước Thiên Chúa, mà “Nước Thiên Chúa không phải là chuyện ăn uống” (Rm 14,17), nên không
lân la từ nhà này đến nhà kia để kiếm chác ! Hoặc đứng núi nọ trông núi kia
cao, chỉ muốn chọn nơi có nhiều lợi nhuận !? Hãy biết rằng việc Tông Đồ không
phải là một nghề kiếm ăn, như lời tư tế Amatgia gán cho ông Amos : “Này thầy chiêm ơi mau chạy về Giuđa, về mà
kiếm ăn, về đó mà tuyên sấm” (Am 7,12). Người Tông Đồ của Chúa còn phải cần
cù làm việc không thua ông Amos : ông làm nghề chăn súc vật hay châm quả sung
cho chín để súc vật ăn. Có cần cù làm việc mới trở nên giàu có như Đức Kitô để
có điều kiện phục vụ, chia sẻ cho đồng loại, làm cho người anh em không chỉ
giàu về vật chất, mà còn được giàu ơn Chúa, mới giống Đức Giêsu, “Ngài vốn dĩ là Đấng giàu, nhưng đã trở nên
nghèo vì chúng ta, để nhờ sự nghèo khó của Ngài mà chúng ta được nên giàu có”
(2Cr 8,9).
8- Nơi nào
không đón nhận anh em, thì hãy ra khỏi nơi đó rũ bụi chân làm chứng trước mặt
chúng (x Mc 6,11) : Đấy là cử chỉ
của người Do Thái khi từ miền đất dân ngoại trở về quê hương, họ phải rũ bụi
chân để làm chứng rằng : họ không bị nhiễm lây lối sống của dân ngoại không có
Lề Luật Chúa hướng dẫn. Ai không đón tiếp môn đệ Đức Giêsu, họ bị liệt vào hàng
dân ngoại, và người Do Thái khinh chê dân ngoại đến nỗi không thể ngồi ăn chung
với họ (x Gl 2,11-14). Do đó Đức Giêsu dạy các môn đệ phải giũ bụi chân để tỏ
dấu tố cáo những kẻ không tiếp đón các ông ; cũng không nghe các ông giảng,
chúng bị liệt vào hàng dân ngoại, thì các ông hãy phó mặc họ cho Đức Giêsu.
Chính Đức Giêsu bắt đầu đi rao giảng,
Ngài tới vùng dân ngoại, làm cho dân đang ngồi trong bóng tối sự chết
thấy được ánh sáng ban sự sống (x Mt 4,12-17 ; Ga 8,12). Người Do Thái còn coi
dân ngoại chỉ là loài chó, họ mới là con Chúa, thế mà Chúa vẫn cứu con gái bà
ngoại giáo xứ Canaan thoát tay quỷ ám (x Mt
15,21t). Người môn đệ Đức Giêsu phải nhớ rằng mình chỉ là đầy tớ vô dụng, không
biết làm gì hơn là chu toàn bổn phận đã được trao phó (x Lc 17,10). Nói như
thánh Tông Đồ : “Tôi trồng anh tưới,
Thiên Chúa mới làm cho mọc lên” (1Cr 3,6), hay có tâm tư như ngôn sứ Isaia
: “Tôi đã vất vả luống công phí sức mà
chẳng được gì, chính Chúa minh xét cho tôi, và phần thưởng của tôi ở nơi tay
Ngài” (Is 49,4). Bởi vì “chính Chúa
sẽ tặng ban phúc lộc, và đất chúng ta trổ sinh hoa trái” (Tv 84).
9- Hãy rao
giảng Tin Mừng kêu gọi người ta ăn năn sám hối (x Mc 6,12) : Sám hối không phải chỉ là ray rứt vì tội đã phạm, mà
còn thể hiện bằng làm việc lành (x Lc 3,8). Chính vì vậy những người đến chịu
phép rửa của ông Gioan, ai cũng đặt câu hỏi : “Chúng tôi phải làm gì ?” Ông Gioan đã chỉ cho họ : Hãy làm việc
lành ngay trong địa vị của mình (x Lc 3,10-14). Vì hối cải là việc lành là hành
động đầu tiên để được thâu nhận vào Nước Thiên Chúa. Thậm chí nếu họ không có
điều kiện làm việc tốt, thì Chúa cũng cho họ vào Thiên Đàng ngay giống anh trộm
lành (x Lc 23,39-43).
10- Xua trừ ma quỷ (x Mc 6,13a) : Vì
Lời Chúa là vũ khí sắc bén xua trừ ma quỷ. Đức Giêsu đã dùng Lời Kinh Thánh để
đẩy lui Satan ba lần nó tấn công Ngài (x Mt 4,1-11). Do đó thánh Tông Đồ khuyên
chúng ta : “Hãy đội lấy mũ chiến cứu độ,
đeo gươm Thần Khí tức là Lời Thiên Chúa,để dập tắt mọi tên lửa của Kẻ Dữ”
(Ep 6,16-17).
11- Xức dầu
chữa lành bệnh nhân (x Mc 6,13b) :
Đức Giêsu chữa lành bệnh nhân, thì Ngài không cần dùng đến dầu hay loại thuốc
nào, trái lại các môn đệ muốn chữa lành bệnh người nào, các ông phải dùng dầu,
là dấu chỉ phải lệ thuộc vào Đức Giêsu. Thánh Gioan nói : “Dầu-Xức anh em đã lãnh nơi Ngài hiện lưu lại trong anh em, nên anh em
không cần nhờ ai dạy bảo, phải hơn như Dầu-Xức của Ngài dạy anh em về hết mọi
sự, và là sự thật, không phải là sự dối trá, nên chiếu theo điều Dầu-Xức đã dạy
anh em hãy lưu lại trong Ngài” (1 Ga 2,27). Vì vậy mà hai ông Phêrô và
Gioan gặp anh què ngồi ở Đền Thờ, các ông đã cho anh được lành mạnh, nhờ ông
Phêrô nói : “Nhân danh Đức Giêsu người
Nadareth anh hãy bước đi” (Cv 3,6b).
Để nhấn mạnh tầm quan trọng người môn đệ phải “Cầm Gậy”
trong tay, Phụng Vụ cho ta suy nghĩ về lời căn dặn của vua Đavid cho Salômôn
trong ngày ông truyền ngôi cho con trước khi ông chết. Vua Đavid là tiền thân
của Chúa Giêsu : “Đavid làm vua cai trị Israel 40 năm ;
vua trị vì tại Kheprôn 7 năm, và tại Giêrusalem 33 năm” (1V 2,11 : Bài đọc năm chẵn). Những
con số trên cho ta ám chỉ về Đức Giêsu :
trước khi Ngài hoạt động công khai, Ngài ăn chay cầu nguyện 40 đêm ngày (x Mt
4,2) ; trước khi các môn đệ hoạt động công khai, Chúa Giêsu Phục Sinh ở với họ
40 ngày (x Cv 1,3) ; Đức Giêsu dùng 7 chiếc bánh để nuôi 4.000 người ăn no và
còn dư (x Mt 15,36), là hình ảnh các Bí tích Ngài truyền cho Hội Thánh ban phát
ơn Chúa để nuôi dân ; Đức Giêsu bắt đầu đi rao giảng vào tuổi đời 30 (x Lc
3,23), và chỉ ba năm sau Ngài bị giết, tức là Ngài phục vụ được 33 năm giống
vua Đavid.
Bởi thế, lời căn dặn của vua Đavid đối với Salômôn
trước khi ông lìa đời : “Cha sắp bước vào
đoạn đường mà mọi người trên đời phải đi qua ; con hãy can đảm lên và sống cho
xứng bậc nam nhi. Hãy tuân giữ các huấn lệnh của Đức Chúa, Thiên Chúa của con,
mà đi theo đường lối của Người, là giữ các Giới Răn, Mệnh Lệnh, Luật Pháp, và
Chỉ Thị của Người như đã ghi trong Luật Môsê. Như thế con sẽ thành công trong
mọi việc con làm và trong mọi hướng con đi” (x 1V 2,1-4 : Bài đọc năm
chẵn), là tiền thân lời dặn dò của Đức Giêsu cho các môn đệ.
Tác giả thư Do Thái lại cho chúng ta biết : Lời Chúa
qua ông Môsê đưa cho dân giá trị thua xa Lời do Chúa Giêsu mạc khải cho ta : “Anh em đã chẳng (giống ông Môsê) tới một quả
núi sờ thấy được (núi Sinai), có lửa đang cháy, mây mù, bóng tối và giông tố,
những kẻ nghe phải van xin đừng để lời ấy thốt ra với họ nữa. Cảnh tượng hãi
hùng đến mức ông Môsê phải nói : Tôi kinh hoàng và run rẩy (vì Lời Chúa ban
qua ông Môsê giam mọi người trong tội – Gl 3,22). Nhưng anh em đã tới núi Sion, tới thành đô Thiên Chúa hằng sống, là
Giêrusalem trên trời, với con số muôn vàn thiên sứ. Anh em đã tới dự hội vui,
dự đại hội giữa các con đầu lòng của Thiên Chúa, là những kẻ đã được ghi tên trên
trời. Anh em đã tới cùng Thiên Chúa, Đấng xét xử mọi người, đến với linh hồn
những người công chính đã được nên hoàn thiện. Anh em đã tới cùng vị Trung Gian
Giao Ước Mới là Đức Giêsu, và được Máu của Người rảy xuống,Máu đó kêu thấu trời
còn mạnh thế hơn cả máu Abel” (Dt 12,18-19,21-24 : Bài đọc năm lẻ).
Lời Chúa Giêsu chúng ta được trực tiếp nghe mỗi khi
tham dự Thánh Lễ (x Dt 1,1-2), bởi thế trong Lễ ta dâng lời cầu nguyện : “Lạy Thiên Chúa, giữa nơi Đền Thánh, chúng
con đón nhận tình Chúa yêu thương”
(Tv 48/47,10 : ĐC năm lẻ), vì “chính Chúa
làm bá chủ muôn loài” (ĐC năm chẵn).
Người Tông Đồ của Đức Kitô chỉ làm tròn nhiệm vụ Chúa
trao khi đã sống được điều Giáo Lý cơ
bản là “MẾN CHUA, YÊU NGƯỜI”, đó là ý nghĩa mệnh lệnh Đức Giêsu sai từng hai
người lên đường (x Mc 6,7 : Tin Mừng). Thực ra trong công tác Mục Vụ, chưa chắc
hai người cùng đi với nhau đã làm vinh danh Chúa, nếu họ không đồng quan điểm.
Thế nên, hai người lên đường có nghĩa là việc Tông Đồ chỉ thành công khi người
môn đệ Đức Giêsu sống hiệp thông với Chúa và cộng đoàn trong cùng một Đức Tin :
-
Phá hủy và xây dựng ;
nhổ và trồng (x Gr 1,10).
-
Đau khổ dẫn tới vinh
quang (x Lc 24,26).
Có sống cặp phạm trù trên, người Tông Đồ của Đức Kitô
mới có thể nói với mọi người như Thầy Giêsu: “Nước Thiên Chúa đã gần đến, anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng”
(Mc 1,15).
Vậy sứ mệnh của người Tông Đồ phải làm cho người anh
em thăng tiến đời sống Đức Tin từng bước.
-
Bước tốt thôi : dạy người anh em sống nhân ái với đồng loại. Nói cách khác : sống có
nhân bản (x 1Ga 3,17).
-
Bước tốt hơn
: dạy người anh em hiểu Kinh Thánh và đem ra thực hành, dù biết rằng Kinh Thánh vẫn còn giam chúng ta trong tội,
vì không ai chu toàn mọi điều tốt Kinh Thánh dạy, cũng không ai tránh hết mọi
điều xấu Kinh Thánh chỉ (x Gl 3,22).
-
Bước tốt nhất : chu toàn bước tốt thôi và bước tốt hơn, nhưng còn phải đi bước thứ ba
là giúp cho người anh em được kết hợp với Chúa Giêsu khởi đi từ việc lãnh Bí
tích Thánh Tẩy và hoàn hảo trong Bí tích Thánh Thể (x Gl 3,24).
Có đi trọn ba bước trên, mới được sống hạnh phúc muôn
đời trong Nước Thiên Chúa,vì đã “trở nên
trọn lành như Cha trên trời là Đấng trọn lành” (x Mt 5,48).
THUỘC LÒNG.
-
Tôi trồng anh tưới, Thiên Chúa mới làm cho mọc lên,
vì thế, trồng hay tưới chẳng là gì, Đấng làm cho mọc lên mới đáng kể !”(1Cr
3,6-7)
-
Khi đã hoàn tất những gì theo lệnh phải làm, hãy nói
: “Chúng tôi là đầy tớ vô dụng, không biết làm gì hơn là việc bổn phận phải
làm” (Lc 17,10).
-
Tôi đã vất vả luống công phí sức mà chẳng được gì,
chính Chúa minh xét cho tôi, và phần thưởng của tôi nơi tay Ngài (Is 49,4).
http://phaolomoi.net
Linh mục
GIUSE ĐINH QUANG THỊNH