Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
“Cho thì có
phúc hơn là nhận!” (Cv 20,35).
Một
người hành khất kia, không may gặp một ngày xin chẳng ai cho, trừ có một bà lão
cho anh một chén gạo. Chiều về, anh thất thểu đi lang thang mà buồn cho số
phận, anh mệt quá ngồi nghỉ chân bên gốc cây đa. Thình lình anh ngước mắt lên
nhìn, thì kìa có một con ngựa đang kéo chiếc xe vàng óng ánh đang tung vó tiến
về phía anh, anh nhủ thầm : “Đây là cơ
hội may mắn nhất trong đời, chưa bao giờ mình gặp được người giàu có đến thế
này. Ta phải quỳ đón vị này và khẩn khoản xin ông ấy dủ lòng thương cho mình
một phần nhỏ xíu của chiếc xe vàng thôi, là ta có thể ăn cả đời mà không cần
phải đi ăn xin.”
Tiếng
vó ngựa mỗi lúc tiến gần anh hơn, lòng anh thêm rạo rực đợi chờ! Khi xe tới
gần, anh vội ra giữa đường quỳ xuống kêu xin thảm thiết! Một người ăn mặc lộng
lẫy từ trên xe bước xuống,lòng anh càng trào lên niềm vui sướng. Thế nhưng, ông
nhà giàu lại ngửa tay ra nói :
- Anh ơi, tôi đang đói quá, anh có chút gì giúp tôi đỡ
dạ lúc này không? Tôi không bao giờ quên ơn anh. Anh hành khất tức quá, rủa
thầm trong bụng :
- “Mẹ kiếp, giàu
mà keo, cút đi rồi chết sớm cho tao nhờ!” Thấy anh hành khất không nói gì,
ông nhà giàu lại tha thiết hơn :
- Anh ơi, Chúa có dạy rằng : “Cho thì có phúc hơn là nhận!” mà.
Vì
muốn tên nhà giàu biến đi cho sớm, nên anh móc trong bao lấy một hột gạo ném
vào tay ông nhà giàu, và hằn học nói :
- Giàu mà keo kiệt, đi nhanh cho khuất mắt tôi.
- Ông nhà giàu cúi đầu chào cách kính cẩn và nói lời cám
ơn :
- Xin Chúa chúc lành cho anh.
- Anh hành khất quay mặt bỏ đi. Trên đường về, lòng anh
đầy căm phẫn, và không ngớt lời nguyền rủa “tên giàu bần tiện”. Về đến nhà anh
đổ túi gạo ra để nấu cơm, thì … cái gì thế này? Mắt anh sáng lên, mình không
nằm mơ đấy chứ ? Một hạt gạo vàng lấp lánh nằm trong số những hạt gạo khác! Anh
cảm tiếc quá, vò đầu tự trách mình : “Nếu
khi nãy ta cho hết túi gạo này, thì bao nhiêu hạt gạo cho đi là bấy nhiêu hạt
vàng nhận lại!”
- Lúc này anh hành khất mới hiểu được giá trị câu “cho thì có phúc hơn là nhận” mà ông giàu
khi nãy nói với anh.
Có phúc vì có ba điều lợi :
1- Cho đi là cách diễn tả cụ thể mình giống
Chúa nhất, vì Chúa đã dựng nên mọi sự chỉ để ban tặng cho loài người, mà
con người được dựng nên giống Ngài (x St 1,26).
2- Được Chúa cho lại nhiều hơn, như lời
Ngài đã nói : “Hãy cho đi, và các ngươi
sẽ được người ta cho lại. Người ta sẽ lấy đấu hảo hạng đã dằn đã lắc, đầy tràn
tóe ra mà đổ vào vạt áo các ngươi.” (Lc 6,38).
Chính
vì thế mà thánh Phaolô dạy : “Gieo sẻn thì
gặt sẻn, gieo hậu thì gặt hậu. Mỗi người hãy cho tùy theo ý định của lòng mình,
không buồn phiền, không miễn cưỡng, có vui vẻ mà dâng Thiên Chúa mới chuộng. Vả lại Thiên Chúa có quyền tuôn đổ
tràn ân lộc mọi thứ xuống cho anh em, để anh em vừa được luôn sung túc mọi mặt,
vừa được dư dật mà làm mọi việc lành phúc đức.” (1 Cr 9,6-8).
3- Có chia sẻ đúng ý Chúa, thì của cải đã tích trữ
vào kho Trời, “nơi
mối mọt không nhấm nát, nơi trộm cắp không phỗng mất” (Lc 12,33).