Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
“Ai không yêu
thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa Đấng nó
không thấy!” (1Ga 4,20b).
Sáng ngày 13-07-1970, ông Đinh Văn S, một cảnh sát viên ở Bảo Lộc – Lâm
Đồng, đang chạy chiếc xe vespa đến nhà thờ dự lễ Chúa nhật (XV năm C). Ông có
thói quen đọc Phúc Âm ở nhà trước khi dự lễ, trên đường đi, ông đang suy nghĩ
về đoạn Phúc Âm “Người Samari nhân hậu” (Lc 10,25-37), chiếc xe ông đang đổ
dốc, thình lình ông nhìn thấy một cô gái nằm bất tỉnh cạnh chiếc xe đạp bên vệ
đường! Ông sợ quá rồ ga chạy nhanh hơn, nhất là gần đến giờ lễ rồi, mà nhà thờ
chỉ có một lễ sáng. Chạy một quãng dài, hình ảnh “Người Samari nhân hậu” tra
vấn lòng ông. Thế là ông quay xe trở lại chỗ cô gái lúc nãy, ông tiến lại gần
và thấy cô nằm bất động, máu me đẫm ướt quần cô gái. Ông vội vực cô đưa lên xe
chở vào nhà thương cấp cứu.
Người ta chẳng biết nguyên nhân thế nào, cứ tạm giữ ông
để điều tra, vì biết đâu chính ông là người đã gây ra ?!
Từ ở bệnh viện ông nhắn tin về nhà cho vợ biết. Bà vợ
nghe tin, vội đi ngay đến xem sự gì đã xảy ra với chồng? Khi nghe ông kể đầu
đuôi câu chuyện, thay vì an ủi, bà lại xỉa xói ông :
- Sao ông ngu thế! Ông làm thế bây giờ người ta cứ cột
tội vào cổ ông. Nếu cô ta chết, ai làm chứng cho ông đây? Ở nhà tôi đã đủ thứ
việc, bây giờ lại mắc của nợ này, ông giết tôi cho rồi !
Ông chỉ còn biết cắn răng với nhân đức chịu vậy suốt ba
ngày, trước sự cằn nhằn của vợ về sự “dại dột” của mình!?
Nhưng rất may, cô gái ấy tỉnh lại và mọi việc đã rõ : “Nguyên
nhân là vì hôm ấy tôi đang đổ dốc với chiếc xe đạp đi hái trà, chẳng may xe bị
đứt thắng sau, chiếc xe lao xuống quá nhanh, tôi hoảng hốt bóp thắng trước, tức
thì chiếc xe lộn ngược quật tôi xuống đất, chiếc ghi-đông đâm vào háng tôi, từ
bấy giờ tôi không biết gì nữa !Tôi rất biết ơn người đã đưa tôi vào bệnh viện.”
Lúc ấy người vợ cảm thấy ân hận vì đã đay nghiến chồng!
Và dĩ nhiên sau đó người ta cho ông S. tự do.
Một tháng sau, gia đình cô gái đem quà đến nhà hậu tạ
ông, vì nhờ ông mà cô gái giữ được mạng sống! Nhưng ông nói với gia đình cô gái
:
- Có chi đâu, tôi chỉ chịu một chút phiền hà để cứu một mạng
người ; còn thua xa Chúa Giêsu đã chết để cứu tôi khỏi tội, và Ngài đã dạy tôi
là phải bắt chước “Người Samari nhân hậu”.
Vậy “Ai không yêu
thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa Đấng nó
không thấy!” (1Ga 4,20b).