Tuy
thế, tiếng gọi của Chúa mạnh mẽ và vượt qua tất cả những khó ngăn ngăn
trở. Cách đây 2 năm, khi thân phụ của cha Martínez sắp qua đời, chính
cha là người đã ban bí tích xức dầu cho cha mình. Cha Martínez kể lại
cuộc đời mình:
“Mỗi sáng Chúa nhật, tôi ló người ra khỏi ban công
nhà và nhổ nước bọt vào những người giáo dân đi ngang qua nhà tôi để
đến nhà thờ tham dự Thánh lễ. Tôi nói với họ rằng Giáo hội là một giáo
phái, chỉ muốn lấy tiền của họ.” Cha mẹ của Martínez không phải là những
người có đức tin, nên cậu không được dạy dỗ về đạo nghĩa. Nhưng cha mẹ
cậu không bao giờ dạy cho cậu sự ghét bỏ, thiếu khoan dung chống đối
Giáo hội như thế. Thật sự chính Martínez cũng không hiểu minh đã bị tiêm
nhiễm những ý tưởng chống Giáo hội từ đâu, bởi vì cậu cảm nghĩ là Giáo
hội là một tổ chức đa quốc gia, có chi nhánh ở mọi nơi để đào rút tiền
của giáo dân.
Cha
Martínez kể tiếp: “Tôi hoàn toàn chống lại các các giáo sĩ. Tôi là học
sinh đầu tiên trong trường của tôi và trong tỉnh Almeria không bao giờ
học về tôn giáo, bởi vì khi tôi lên 8 hay 9, tôi đã chọn môn học về đạo
đức để thay thế môn tôn giáo. Những năm tiếp sau đó, tôi đã thuyết phục
các bạnbỏ lớp tôn giáo và theo các lớp đạo đức với tôi. Cuối cùng, không
còn học sinh nào học môn tôn giáo, tất cả đều học môn đạo đức.”
Một
ngày vào tháng 1 năm 1995, Martínez được một số bạn rủ đi đến một nhóm
cầu nguyện của phong trào Canh tân đặc sủng của Công giáo. Martínez
không muốn đi đến đó vì cậu không muốn bị họ “tẩy não”. Nhưng các bạn đã
nài nỉ Martínez cả tháng trời nên cuối cùng cậu đã đồng ý đi cùng họ.
Đó là vào một ngày thứ 5 trong tháng 2 năm 1995, lần đầu tiên Martínez
đi vào một nhà thờ Công giáo. Khi Martínez vào nhà thờ, cậu thấy nhiều
bạn bè của mình đang ở đó, và cậu ngạc nhiên khi thấy họ đang nhìn chăm
chú vào một cái hộp mạ vàng ở phía cuối nhà thờ. Martínez không biết cái
hộp đó là gì, cậu nghĩ đó là nơi cha xứ cất giữ tiền. Hộp vàng đó chính
là Nhà Tạm, nơi lưu giữ Mình Thánh Chúa. Martínez dự định đến nhà thờ
để làm trò vui bởi vì cậu nghĩ những người ở đó bị điên khùng. Trong
lòng cậu đang cười nhạo nhưng vì lịch sự cậu che dấu điều đó. Martínez
dự định trở lại vào thứ 5 tới để cừơi nhạo tiếp.
Vào
một thứ 5, Martínez không còn những định kiến chống lại Giáo hội và tôn
giáo nữa. Cậu nhận thấy cha xứ là một người khôn ngoan, giúp đỡ dân
chúng. Từ từ, tình yêu Chúa tràn ngập tâm hồn Martínez. Lúc đó Martínez
được 15 tuổi và cậu bắt đầu tham dự Thánh lễ vào các thứ 7 và hát trong
Thánh lễ. Cậu thích đến trước Nhà Tạm và dần dần, cậu nhận ra Chúa hiện
diện và yêu cậu. Cậu cảm thấy tình yêu của Chúa. Nhóm canh tân đặc sủng
đã giúp cho Martínez rất nhiều. Cậu nhận ra Thiên Chúa không phải là một
huyền thoại hay một câu chuyện dành cho người yếu đuối, nhưng Người
hiện hữu và đang nâng đỡ và hướng dẫn cậu. Martínez cảm nghiệm được Chúa
yêu cậu rất nhiều đến nỗi Người muốn dành cậu cho Người và đang gọi
cậu. Trước đó, Martínez đã được rửa tội và rước lễ lần đầu vì ông bà của
cậu muốn, nhưng cậu không có mối liên hệ gì với Chúa. Nhưng giữa tiến
trình hoán cải trở lại, cậu đã được lãnh nhận bí tích Thêm sức và điều
này đối với cậu thật sự là một quà tặng. Mẹ của Martínez đến tham dự
nhưng còn cha cậu thì không. Ngày hôm đó, Martínez đã thưa với Chúa:
“Con là của Chúa và bất cứ điều gì Ngài muốn.”
Chàng
trai trẻ Martínez đã kháng cự lại tiếng gọi của Chúa suốt nhiều tháng.
Cậu thưa với Chúa rằng cậu không muốn bất cứ sự phiền phức nào và hãy
thôi nói với cậu, cho đến khi cậu quyết định là theo Chúa và trở thành
một Linh mục. Một chiều thứ 7 khi Martínez được 17 tuổi, anh thưa với
thân phụ là mình muốn vào chủng viện. Cha của Martínez đã đánh anh và
nói rằng anh chỉ có thể là Linh mục trên xác của ông. Cha của Martínez
sẵn sàng chi tiền cho anh đi Mỹ học, nhưng không bao giờ trả tiền cho
anh vào chủng viện. Trong thời khắc khó khăn đó, Martínez nhớ đến lời
kinh của thánh Têrêsa Avila: “Đừng để điều gì ngăn cản bạn, đừng để điều
gì làm bạn sợ hãi. Tất cả điều bạn cần là Chúa.” Khi thân phụ thôi quở
trách Martínez, anh ôm cha của mình và nói với ông. “Con biết là cha sẽ
phản ứng như thế, nhưng con cũng biết là một ngày kia cha sẽ hiểu.”
Nhưng
lúc đó cha của Martínez không chịu thua, ông còn đe dọa sẽ báo cảnh sát
nếu cha xứ tiếp tục giúp cho anh phân định ơn gọi. Martínez nói: “Cha
của tôi đã cố gắng làm đủ mọi thứ, nhưng mà Thiên Chúa mạnh hơn.” Vì
vâng lời cha, Martínez không thể bắt đầu học chủng viện; vì thế, anh bắt
đầu học sư phạm tại đại học Almeria. Martínez kiên nhẫn trong nhiều năm
và vẫn tiếp tục trung thành với ơn gọi Linh mục của mình. Đến tháng 5
năm 1999, mẹ của Martínez cho anh biết là bà đã nói chuyện với cha anh
và cuối cùng ông đã đồng ý cho Martínez gia nhập chủng viện. Martínez đã
khóc rất nhiều khi nghe tin này. Anh đã báo cho cha xứ biết quyết định
của cha mẹ anh, cha xứ đã chào mừng anh và ôm chầm lấy anh. Cuối cùng,
tháng 9 năm 2000, Martínez đã chính thức gia nhập chủng viện.
Khi
Martínez được nhận lãnh thánh chức Linh mục vào năm 2006, cha của
Martínez cũng hiện diện trong Thánh lễ. Cha Martínez chia sẻ: “Cha tôi
không muốn tôi làm Linh mục, nhưng ông thấy tôi hạnh phúc và dù ông hoàn
toàn chống lại các giáo sĩ, ông đã quyết định rằng hạnh phúc của con
ông ở trên ý định của ông và nếu tôi hạnh phúc, dù ông không muốn, ông
phải chấp nhận ý định của tôi.” Cách đây 2 năm, trước khi thân phụ của
cha Martínez qua đời, cha đã ban bí tích xức dầu cho ông. Cha chia sẻ:
“Khi ai đó nói với tôi là thân phụ tôi không tin Chúa, tôi luôn nói rằng
ngay cả tôi cũng đã không tin Ngài, nhưng tôi đã lầm, bởi vì tôi đã
khám phá ra hạnh phúc thật mà Chúa Giêsu ban cho tôi. Nếu bạn không hoàn
toàn hạnh phúc, hãy cầu xin Chúa giúp bạn, bởi vì chỉ có Người sẽ ban
cho bạn hạnh phúc mà tâm hồn bạn cần.”
(Hồng Thủy, RadioVaticana 27.03.2017/ CNA 06/03/2017)