Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
“Không có tình yêu nào cao quý hơn tình yêu của người
đã hy sinh mạng sống vì bạn hữu của mình!” (Ga 15,13).
Hồi Đệ
nhị thế chiến, một trại tù của Đức Quốc xã có lệnh : “Các tù nhân có nhiệm vụ coi lẫn nhau. Nếu một tù nhân nào trốn trại,
thì sẽ có 10 tù nhân khác thế mạng!”
Một
buổi sáng kia, khi kiểm điểm các tù nhân, viên cai tù phát giác thiếu một
người! Thế là tất cả các tù nhân hôm ấy phải đứng hàng giờ phơi nắng ngoài sân!
Mãi đến chiều, người sĩ quan Đức có trách nhiệm nhà tù xuất hiện với bộ dạng
giận dữ, tay chắp sau lưng, bước chân chậm rãi trên đôi giày bốt-đờ-xô nện trên
nền đá nghe “cộp, cộp!” Mắt ông trừng trừng nhìn thẳng vào mặt từng người tù,
thỉnh thoảng ông dừng lại chỉ vào một người và buông lời cộc lốc : “Mày phải
thế mạng!” Cứ như thế ông đã chỉ đến người thứ 9, khi ông dừng lại người tù xấu
số thứ 10, thì anh tù bật khóc nức nở! Trong số tù nhân có Linh mục Maximiliano
Kolbe liền giơ tay xin phát biểu :
- Xin ông cho tôi được chết thay cho người này! Viên sĩ quan quát :
-
Con heo Ba Lan kia, mày có điên không? Cha Maximiliano Kolbe ôn tồn đáp :
-
Thưa không, tôi
là Linh mục chỉ có một mình, anh này còn vợ con, cần được sống.
Trước sức
mạnh của tình thương, viên sĩ quan đứng lặng người trong giây lát, rồi buông
lời :
- Thuận.
Thế là cả 10 người “được chọn” bị đẩy vào hầm cho chết
đói! Trong hầm, cha Maximiliano Kolbe luôn ca hát và cầu nguyện, cha đã cảm hóa
được 9 người kia xin theo đạo. Sau một tháng người ta mở cửa ngục ra xem,thấy
cha Maximiliano Kolbe vẫn sống bình an, và vui vẻ. Thấy vậy họ đã chích cho
ngài mũi thuốc kết thúc cuộc đời…!
Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã
phong thánh cho ngài ngày 14-10-1982. Hôm đó gia đình anh tù được chết thay
cũng có mặt.
Quả thực : “Không có tình yêu nào cao quý hơn tình yêu của người đã hy sinh mạng
sống vì bạn hữu của mình !” (Ga 15,13).
Vì cha Maximiliano Kolbe còn muốn
nối dài và mở rộng Lời Kinh Thánh nói : “Thà
một người chịu chết cho mọi người được sống, chứ đừng để mọi người bị tru diệt”
(Ga 11,50).