Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
Chúa Giêsu nói : “Không có tình yêu nào cao cả hơn
tình yêu của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình !” (Ga 15,13).
Một buổi chiều tháng 3
năm 1945, thế chiến thứ II sắp chấm dứt, trong một trại giam của Đức quốc xã ,
các tù nhân đang bị phơi nắng ngoài sân pháp trường để chờ xử bắn. Một sĩ quan
Đức ra lệnh cho lính của ông :
- Chuẩn bị bắn!
Các tay súng lên đạn “rắc,
rắc”, rồi đưa súng lên vai, tất cả cùng chĩa họng súng về phía các tù nhân sẵn
sàng nhả đạn. Thình lình có một nhóm trẻ bụi đời, không rõ từ đâu chạy ùa đến,
chúng đứng chắn ngang trước mặt các tử tội, viên sĩ quan Đức quá sững sờ và bối
rối. Ông tự hỏi : Tại sao những đứa trẻ này lại làm bia đỡ đạn cho những kẻ
đáng phải chết này?!
Sau vài giây suy nghĩ,
ông không biết phải làm gì, nên ra lệnh giải tán, khi đội hành quyết vừa hạ
súng xuống, đám trẻ chạy đến bu quanh toán lính, lợi dụng lúc hỗn loạn các tử
tội đều chạy thoát ! Trong các tù nhân có một bác sĩ tên là Herman, ông chạy đi
tìm đứa trẻ đã làm bia đỡ đạn cho ông, nhưng nó biến đâu mất, phản ứng tự
nhiên, vị bác sĩ cũng bỏ chạy.
Được
thoát chết , bác sĩ Herman quyết tâm thu nhận các trẻ vô gia cư về nhà ông chăm
sóc, dạy dỗ. Nay tổ chức này đã có tới hơn 4.000 trẻ bụi đời ở khắp nơi về cư
ngụ dưới mái ấm tình thương.