Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
“Ăn nói
dịu dàng thì tăng thêm bạn hữu, phát biểu dễ thương thì tăng thêm lời thân ái”
(Hc 6,5).
Chiến trường Việt Nam vào Tết Mậu Thân năm 1968, khi quân Việt cộng lẻn
vào miền Nam nhằm cướp chính quyền, lúc ấy đội quân Mỹ yểm trợ quân lực Việt
Nam Cộng Hòa để đẩy lui Việt cộng. Cuộc chiến khá ác liệt, các trường học ở Saigon phải cho học sinh nghỉ. Năm ấy tôi học lớp 12,
Việt cộng chiếm vùng Bà Điểm Hóc Môn làm cứ điểm tấn công vào phi trường Tân
Sơn Nhất, lính Mỹ bao vây khu Bà Điểm. Bạn tôi muốn thực tập tiếng Anh nên đã
tìm đến trại quân Mỹ để trò chuyện. Một anh lính Mỹ hỏi bạn tôi : Người Việt Nam
chào nhau có giống người Mỹ hay không ? Vì người Mỹ buổi sáng gặp nhau chào “good morning”, buổi chiều chào “good afternoon” hoặc “good evening”. Bạn tôi liền đáp : “Người
Việt Nam
lúc nào gặp nhau cũng chào “mặt tôi là
mặt mèo”. Thế là anh lính Mỹ cứ gật gù đọc đi đọc lại cách chào mà bạn tôi
dạy với lòng thích thú, vì biết chào bằng tiếng Việt. Sáng hôm sau, anh lính Mỹ
xách thùng vào nhà người Việt để xin nước, vừa thấy chủ nhà ra, anh cúi đầu
chào “mặt tôi là mặt mèo”. Bọn trẻ
con xúm lại cười rộ, anh Mỹ quay lại đám trẻ vừa cười vừa chào “mặt tôi là mặt mèo”. Trẻ con vỗ tay cười
đến vỡ bụng, anh lính Mỹ tưởng là người
ta khen anh nói tiếng Việt giỏi, anh quay một vòng nói với mọi người “mặt tôi là mặt mèo”.
Dù
anh lính Mỹ đã không chào đúng cách của người Việt, nhưng anh đã gây được cảm
tình nơi nhiều người. Thế là hôm đó người ta tranh nhau đi lấy nước giúp anh,
và xách đến tận nơi anh đang đóng quân.