Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
Tôi được
phép làm mọi sự ; nhưng không phải mọi sự đều có ích. Tôi được phép làm mọi sự ;
nhưng tôi sẽ không để sự gì làm chủ được tôi (1Cr 6,12).
Một người nghiện thuốc lá lâu năm đã chia sẻ kinh
nghiệm bỏ hút thuốc như sau :
Tôi đã bỏ ra gần 20 năm trong cuộc đời mình chỉ để
suy đi nghĩ lại hai việc : Có tiếp tục hút thuốc hay cố gắng từ bỏ thói quen
này. Đây là một cái vòng lẩn quẩn mà tôi không tài nào thoát được. Hút thuốc
trở thành một thói quen khó bỏ, nó tàn phá dần trí tuệ của tôi, lẽ đương nhiên
là tôi biết rằng hút thuốc sẽ gây ra hậu quả chết người, nhưng cơ thể tôi vẫn
luôn thúc giục được thỏa mãn cơn thèm khát chất nicotine đó. Vì vậy tôi vẫn
tiếp tục hút thuốc khiến cho sự sống trong tôi cứ từ từ bỏ tôi và gia đình tôi.
Thế nhưng một ngày nọ ý chí mà bấy lâu nay tôi không
có được nó chợt trỗi dậy mạnh mẽ, nó đến từ một nơi mà tôi không ngờ đến, đó là
tâm hồn đơn sơ của con trai tôi :
Khi vợ tôi chở con trai chúng tôi từ trường Mẫu giáo
về nhà, đi qua một Nghĩa trang, thì cậu nhóc chợt hỏi mẹ : “Có gì ở dưới những
tấm bia mộ kia vậy mẹ?” Vợ tôi cân nhắc trước câu hỏi ấy một lúc, rồi trả lời :
- “Người chết con à!” Thằng bé hỏi :
- “Thế bố cũng sẽ nằm đó, bởi vì bố cứ hút thuốc có
phải không mẹ?”
- “Mẹ hy vọng là không” vợ tôi trả lời.
Thế nhưng thằng bé có vẻ tức giận la lên :
- “Bố không nên hút thuốc nữa”, rồi nó co chân đạp
phình phịch vào thành ghế phía trước :
- “Bố thật là ngốc khi hút thuốc. Khi con 20 tuổi,
thì bố sẽ chết mất thôi”.
Vợ tôi im lặng hồi lâu vì sững sờ trước trực giác
nhạy bén của thằng bé. Và chiều hôm ấy
khi tôi đi làm về, vợ tôi đã thuật lại câu chuyện đó cho tôi nghe. Cô ấy nhìn
thẳng vào mắt tôi và nói :
- “Anh à, nó xem anh như gần chết rồi, nó tự nghĩ ra
điều đó và tự nhận sự thật rằng một ngày nào đó anh sẽ không còn bên nó nữa!”
Mặc dù những điều con trai tôi nói thì tôi đã biết cả
rồi, nhưng những lời lẽ chân thật và ngây thơ chỉ có trẻ con mới nghĩ ra ấy, đã
khiến tôi nhìn nhận lại một sự thật không thể nào tránh khỏi : Hút thuốc có thể
kết thúc cuộc sống của một người, và khi tôi nằm dưới tấm bia mộ kia, thì cuộc
sống này vẫn tiếp diễn mà không có tôi. Nếu tôi đã không gạt được đứa con trai
năm tuổi của mình, thì tại sao tôi lại cố tiếp tục lừa dối mình như thế?!
Tối hôm đó, tôi thấy con trai tôi nằm trên chiếc ghế
salon trong phòng khách gia đình, thằng bé đang xem tivi, tôi khẽ gọi con :
- “Con à, bố đã suy nghĩ về những gì con đã nói với
mẹ lúc chiều. Bố sẽ bỏ hút thuốc, nhưng bố cần con giúp một tay. Bỏ hút thuốc
một mình khó lắm con à!”
Rồi từng giây trôi qua, thằng bé đang suy tính kế
hoạch của mình, đôi môi nó mím lại, một dấu hiệu cho biết chắc là, thằng bé
đang suy nghĩ nhiều lắm, rồi cuối cùng nó nói :
- “Được rồi, vậy chúng ta sẽ làm thế này bố nhé, mỗi
buổi sáng và mỗi buổi tối con sẽ nhắc bố đừng hút thuốc nữa”.
Và nhờ ơn Chúa, kế hoạch của bố con tôi đã thực hiện
được : Mỗi khi tôi thấy thèm hút thuốc thì tôi cố gạt bỏ cảm giác thèm muốn đó,
bằng cách nghĩ tới những ngôi mộ và về một cậu nhóc đã cố hết sức để giúp ông
bố của nó thoát khỏi hoàn cảnh bế tắc này. Những suy nghĩ ấy cũng giống như một
liều thuốc tâm linh nó có khả năng chữa chứng nghiện nicotine của tôi rất hiệu
quả.