Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
“Đức Chúa là Thiên Chúa đem con người đặt vào vườn Êđen, để cày cấy và
canh giữ đất đai” (St 2,15).
Một cô giáo dạy trẻ, vào buổi sáng kia tập họp các em tại phòng khách,
cô hớn hở đầy tin tưởng nói với các em :
-
Hôm nay chúng ta sẽ bắt
đầu một bài học mới, đây là bài học rất thú vị, và cô muốn các con hãy ghi nhớ
nó.
Vừa nói cô vừa mang hai chậu cây hoa hướng dương nhỏ
xíu mới chỉ được hai chiếc lá.
Cô nói với các em :
-
Đây là hai cây hướng
dương, trông chúng giống nhau không nào ?
Cả lớp gật đầu, và rất nghiêm túc.
-
Bây giờ cô trò mình sẽ
có một cuộc thí nghiệm : chúng ta sẽ cung cấp cho cả hai cây lượng ánh sáng và
nước như nhau, rồi đặt mỗi chậu cây ở hai cửa sổ phòng khách này. Mỗi ngày cô
trò mình sẽ hát cho một trong hai chậu cây này nghe, và chúng ta sẽ nói những
lời yêu thương, ngợi khen sự phát triển Chúa ban cho nó.
Một em giơ tay phát biểu :
-
Còn cây kia thì sao
thưa cô ?
Cô giáo mỉm cười.
-
Chậu cây kia chúng ta
không thèm ngó nó.
Một em khác thắc mắc hỏi :
-
Mình cũng không nghĩ
tốt về nó nữa hả cô ?
-
Đúng thế. Chúng ta sẽ
chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Hai tuần lễ kế tiếp, những đôi mắt ngây thơ của các
em lúc nào cũng mở to, háo hức chờ đợi kết quả. Thỉnh thoảng một vài em trong
lớp lén lút nhìn cây không được nghe những lời tốt đẹp của các em, nhưng không dám nhìn lâu vì sợ mất
linh nghiệm. Quả thật, cây không được các em quan tâm chúc mừng mỗi ngày, trông
thật yếu ớt, xem như nó chẳng lớn thêm được chút nào, trái với cây được các em
ca hát quanh nó, dường như nó cảm nghiệm được tình cảm và sự quan tâm của cô và
các trò : với những câu nói dịu dàng và những suy nghĩ tốt đẹp đầy yêu thương,
nó đang vươn lên mạnh mẽ và căng tràn nhựa sống.
Và đúng hai tuần sau cô giáo đưa hai chậu cây xếp bên
cạnh nhau, rồi đề nghị các em : “Chúng ta
hãy chúc mừng cho cả hai cây, để không còn cây nào phải chịu cảnh cô đơn nữa”.
Đến tuần lễ thứ tư, hai cây lớn bắt kịp nhau, không
còn sự khác biệt nào nữa.
Lúc ấy cô giáo nói với các em :
- Hai cây nó không biết suy nghĩ như chúng ta,
nhưng khi chúng được yêu thương như nhau, thì chúng phát triển cũng giống nhau.
Vậy trong các em chớ khi nào ghét bạn mình và đẩy bạn vào cảnh cô đơn, thì thật
là tội nghiệp cho bạn đó không thể lớn lên trong vui vẻ như mọi em trong lớp
được.