Kinh Thánh
Thời kỳ
Sách
Chương
 
      Lm. Trịnh Ngọc Danh
Bài suy niệm, chia sẻ
BA ANH EM MÙ TRANH CHỨC QUẢN LÝ

Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4

 “Hễ "có" thì phải nói "có", "không" thì phải nói "không". Thêm thắt điều gì là do ác quỷ” (Mt 5,37).

            Một gia đình có ba anh em bị cận thị nặng, ai cũng tranh được làm quản lý tiệm thuốc Đông y của cha mẹ để lại. Một hôm người anh cả không nhận ra đồng tiền 200 ngàn, anh liền hỏi người em út : “Này em, có phải đồng này là tờ 200 ngàn không?” Thay vì trả lời đúng hoặc không, người em lại kêu lên : “Trời ơi, anh không phân biệt được tiền, làm sao anh giữ chức quản lý? Như thế là anh bị cận nặng lắm rồi! Người ta biết anh cận mà lợi dụng. Thôi anh để em quản lý tiền cho”. Nghe thế, người anh thứ hai lên tiếng : “Em làm như em nhìn rõ lắm sao? Nếu em nói rằng trao tiền cho người nhìn rõ nhất, thì người đó chính là anh”. Người em út không chịu thua và trực tiếp biện minh : “Em là người nhìn rõ nhất nhà, làm sao hai anh có thể nhìn rõ bằng em được? Em sẽ là người quản lý tiền bạc!” Tranh luận mãi mà không ai nhường cho ai trách nhiệm quản lý tiền. Người anh cả cuối cùng lên tiếng : “Thôi đừng cãi nhau nữa, anh đề nghị sáng mai cả ba anh em sẽ ra nhà xứ để xem trước cửa nhà cha Sở có treo một bài vị, ai trong  ba người nhìn bài vị đó rõ nhất, đủ nhất, thì người ấy được làm quản lý tiệm thuốc này”. Hai em nghe anh cả đề nghị thì reo lên : “Hay quá! Thôi chúng ta đi ngủ sáng mai ba anh em mình, tám giờ sáng cùng tới Nhà Thờ, ai đọc trước nhất và nói đúng nhất, mắt người ấy sáng nhất”.

            Thế là người anh cả lén đến Nhà Thờ hỏi cha Sở : “Thưa cha con nghe nói sáng mai tại cửa nhà cha có treo một bài vị, vậy thưa cha bài vị đó viết câu gì?”. Cha Sở đáp : “Đó là câu “có thì nói có, không thì nói không (Mt 5,37)”.

            Người em thứ hai cũng tinh ranh tối hôm ấy cũng đến hỏi cha Sở về nội dung bài vị này. Cha Sở đáp : “Câu đó là của Mt 5,37 : Có thì nói có, không thì nói không”.

            Nhưng em út tinh ranh nhất cũng đến Nhà Thờ vào lúc khuya hỏi cha Sở : “Thưa cha, sáng mai trước cửa nhà cha có treo bài vị, cha có thể cho con biết trước được không?” Cha Sở đáp : “Bài vị đó có ba điều nhìn rõ : một là ở giữa bảng có ghi câu “có thì nói có, không thì nói không” ; liền sau đó có ghi địa chỉ chữ nhỏ hơn mầu xanh “Mt 5,37) ; và chung quanh bài vị có một đường viền rất sắc sảo!”.

            Đúng tám giờ sáng hôm sau, cả ba anh em rảo bước đến nhà Xứ, vừa tới cổng, người anh cả cất tiếng nói ngay : “Các chú chưa nhìn thấy gì hả? Anh thấy rõ trên bài vị có hàng chữ “có thì nói có, không thì nói không”. Người anh thứ hai đáp ngay : “Anh chỉ thấy có thế thôi sao? Anh không thấy hàng chữ mầu xanh ghi “Mt 5,37”. Rõ ràng mắt anh không tinh bằng mắt em”. Người em út cười sặc sụa giơ tay chỉ về phía nhà Xứ và nói : “Hai anh chỉ thấy có thế ư? Thua em rồi, vì mắt em sáng hơn, em cũng đọc được hai hàng chữ như hai anh nói, và em còn nhìn thấy một đường viền sắc sảo chạy chung quanh. Thôi hai anh chịu thua em đi, chỉ có em là mắt sáng nhất trong nhà, thì việc quản lý tiền bạc trong nhà phải là em!”

            Cha Sở ngồi trong nhà nhìn ra cổng thấy ba người đôi co lớn tiếng gì đó, ngài tới hỏi mới biết sự tình. Nhưng ngài bảo : “Cậu út nói đúng và đủ nhất, nhưng thực ra tôi chưa treo bài vị đó lên, vì đang bận ăn sáng, định chín giờ sáng nay tôi mới treo!”

            Ôi chỉ vì lòng tham mà làm mắt cả ba anh em ra mù, tệ hơn là cận thị! Vậy hãy nhớ thực hành Lời Chúa dạy : “Có thì nói có, không thì nói không”.


Gửi phản hồi - thắc mắc

Tên của bạn *
Địa chỉ
Email *
Điện thoại
   
Câu hỏi