CN XVIII TN / C
Bài đọc 1: (Gv 1:2;2:21-23)
Bài đọc 2: (Cl 3: 1-5-9-11)
Tin Mừng: (Lc 12:13-21)
Ai cũng biết chết là hết, là trở về cát bụi. “Phù vân, quả là phù vân. Tất cả
là phù vân.” (Gv 1:2). Thế nhưng trong thực tế, người ta lại mưu tìm cuộc sống
vật chất như là cứu cánh của cuộc đời.
Chúa Giêsu đưa dụ ngôn về một phú hộ kia: ông giàu lại muốn giàu thêm. Kho
lẫm nhỏ quá không đủ chứa, ông lại làm kho lẫm lớn hơn; sau khi có quá nhiều của
cải vật chất ông lại nghĩ đến chuyện hưởng thụ: “Thôi, cứ nghỉ ngơi cứ ăn uống
vui chơi cho đã!”Nếu có ai bảo ông rằng: Phù vân, tất cả chỉ là phù vân, thì
ông sẽ cười mĩa mai: đó là lý lẽ của những người thất cơ lỡ vận, là triết lý ngụy
biện của những người thất bại trên đường đời. Nhưng Chúa Giêsu lại đánh giá ông
là người ngốc. Mà ngốc thật! Vì: “Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi,
thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai?”
Và ai không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận
cũng như thế đó.
Phải. Đối với những người tin vào Thiên Chúa mà hành động như nhà phú hộ
thì quả là ngố thật! Ngốc, vì lo tích lũy những gì không thể mang theo sau cái
chết. Ngốc, vì không lo làm giàu những thứ bảo toàn mạng sống. Kho tàng ấy lại
trở thành nguyên nhân cho lòng tham của con người đang sống cắn xé lẫn
nhau như một người kia đã đến xin với
Chúa Giêsu can thiệp: “Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia phần gia tài cho
tôi.” Ngài đã từ chối: “Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử kiện hay người chia
gia tài cho các anh?”nhưng qua đó, Ngài khuyên: “Anh em phải coi chừng, phải giữ
mình khỏi mọi thứ tham lam, vì không phải hễ ai được dư giả, thì mạng sống của
người ấy nhờ của cải mà được đảm bảo đâu.”Chính lòng tham vô đáy đã đẩy con người đến chỗ điên rồ khi lệ thuộc
vào vật chất như cứu cánh của sự an toàn cho mạng sống mà quên đi sự an toàn
đích thực là lệ thuộc vào Thiên Chúa.
Người ta tranh chấp, giết nhau, thù hận nhau cũng chỉ vì một chút của cải vất
chất. Chẳng thấy ai tranh hấp với nhau về của cải thiêng liêng. Lòng tham không
đáy! Vì lợi nhuận, người ta đánh mất lương tâm bằng những thủ đoạn, gian xảo bất
kể sự tác hại đến người khác như những thức ăn, thức uống bẩn... Người ta trở nên vô cảm: “sống chết mặc bay,
tiền thầy bỏ túi!”
Một vị ẩn sĩ nọ, một ngày kia lạc vào một hang động. Tại đây, ông khám phá
ra một kho tàng không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu. Nhưng vị ấy vội vã ra
khỏi hang, vừa chạy vừa la thất thanh: “Tôi đã thấy thần chết.”
Tình cờ có ba tên cướp đi qua, nghe tiếng la; họ dừng lại hỏi chuyện. Để chứng
tỏ mình là những người không biết sợ là gì, ba tên cướp yêu cầu đưa họ đến gặp
thần chết. Vị ẩn sĩ dẫn họ vào hang động và chỉ cho họ kho tàng. Mắt sáng lên
và lập tức ba tên cướp tống cổ vị tu hành ra khỏi hang. Vì kho tàng quá lớn, không
thể mang ra hết trong một ngày, sau một hồi bàn bạc, ba tên cướp đồng ý để một
người ra phố mua lương thực; hai người ở lại canh giữ kho báu.
Người được giao việc đi mua lương thực nghĩ bụng: “Ta sẽ ăn uống no nê, sau
đó sẽ bỏ thuốc độc vào thức ăn. Hai tên kia sẽ chết và ta sẽ chiếm trọn kho
tàng.”Hai tên ngồi canh kho báu cũng bàn tính với nhau: “Chúng ta sẽ giết hắn,
và như thế, phần của mỗi người chúng ta sẽ nhiều hơn.”
Khi tên mua thức ăn về đến hang động, hai tên kia liền giết hắn và ăn hết
thức ăn có thuốc độc. Thế là cả ba cùng đi gặp thần chết như lời vị ẩn sĩ đã
tiên báo.
Thánh Phaolô
đã nói: “Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc thượng giới, chứ đừng chú
tâm vào những gì thuộc hạ giới.” Nhà văn Antoine de St Éxupéry đã nói: “Khi giờ sau cùng của
bạn giáng xuống, bạn chỉ nên dựa vào điều mà bạn đã trở thành.”
Cái làm cho chúng ta giàu có trước mặt Thiên Chúa không
phải là những gì chúng ta có, nhưng là những gì chúng ta là.