BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC I : Dnl
4,32-34.39-40
32
Khi ấy, ông Mô-sê nói với dân Ít-ra-en rằng : Anh (em) cứ
hỏi những thời xa xưa, thời có trước anh (em), từ ngày Thiên Chúa dựng nên con
người trên mặt đất; cứ hỏi từ chân trời này đến chân trời kia: có bao giờ đã
xảy ra chuyện vĩ đại như thế, hay có ai đã nghe điều giống như vậy chăng?33
Có dân nào đã được nghe tiếng Thiên Chúa phán từ trong đám lửa như anh (em) đã
nghe, mà vẫn còn sống không?34 Hoặc có thần nào đã ra công đi chọn
lấy cho mình một dân tộc từ giữa một dân tộc khác, đã dùng bao thử thách, dấu
lạ, điềm thiêng và chinh chiến, đã dang cánh tay mạnh mẽ uy quyền, gây kinh hồn
táng đởm, như Đức Chúa, Thiên Chúa của anh em, đã làm cho anh em tại Ai-cập,
trước mắt anh (em) không?
39 Vậy hôm nay, anh (em)
phải biết và để tâm suy niệm điều này: trên trời cao cũng như dưới đất thấp,
chính Đức Chúa là Thiên Chúa, chứ không
có thần nào khác nữa.40 Anh (em) phải giữ các thánh chỉ và mệnh lệnh
của Người, mà hôm nay tôi truyền cho anh (em); như vậy anh (em) và con cháu anh
(em) sau này sẽ được hạnh phúc, và anh (em) sẽ được sống lâu trên đất mà Đức
Chúa, Thiên Chúa của anh (em), vĩnh viễn ban cho anh (em)."
ĐÁP CA : Tv 32
Đ. Hạnh
phúc thay dân nào, Chúa chọn làm gia nghiệp.(c 12b)
4 Vì
lời Chúa phán quả là ngay thẳng, mọi việc Chúa làm đều đáng cậy tin. 5
Chúa yêu thích điều công minh chính trực,tình thương Chúa chan hoà mặt đất.
6 Một
lời Chúa phán làm ra chín tầng trời,một hơi Chúa thở tạo thành muôn tinh tú. 9
Vì Người đã phán, và muôn loài xuất hiện,Người ra lệnh truyền, tất cả được dựng
nên.
18
Chúa để mắt trông nom người kính sợ Chúa, kẻ trông cậy vào lòng Chúa yêu
thương, 19 hầu cứu họ khỏi tay thần chết và nuôi sống trong buổi cơ
hàn.
20 Tâm
hồn chúng tôi đợi trông Chúa,bởi Người luôn che chở phù trì.22 Xin
đổ tình thương xuống chúng con, lạy Chúa,như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài.
BÀI ĐỌC II : Rm 8,14-17
14 Thưa anh em, phàm ai
được Thần Khí Thiên Chúa hướng dẫn, đều là con cái Thiên Chúa.15 Phần
anh em, anh em đã không lãnh nhận Thần Khí khiến anh em trở thành nô lệ và phải
sợ sệt như xưa, nhưng là Thần Khí làm cho anh em nên nghĩa tử, nhờ đó chúng ta
được kêu lên: "Áp-ba! Cha ơi!" 16 Chính Thần Khí chứng
thực cho thần trí chúng ta rằng chúng ta là con cái Thiên Chúa.17
Vậy đã là con, thì cũng là thừa kế, mà được Thiên Chúa cho thừa kế, thì tức là
đồng thừa kế với Đức Ki-tô; vì một khi cùng chịu đau khổ với Người, chúng ta sẽ
cùng được hưởng vinh quang với Người.
BÀI GIẢNG
THIÊN CHÚA MỚI CHÍNH LÀ
CHA MẸ
Mầu nhiệm Ba Ngôi là Mầu Nhiệm khó
hiểu nhất, xem ra vượt lý trí con người, vượt khoa học. Vì nhờ Thiên Chúa mạc
khải cho ta biết Thiên Chúa có Ba Ngôi riêng biệt : Chúa Cha và Chúa Con và
Chúa Thánh Thần, nhưng lại là một Thiên Chúa duy nhất, cùng một bản thể, cùng
tự hữu : không bởi đâu sinh ra ; cùng hằng hữu : không có khởi sự và không tận
cùng ; cùng toàn năng : biến dữ ra lành ; chết ra sống, tội ra ơn ; cùng là
chân thiện mỹ ; cùng là sự sống, cùng là tình yêu.
Tuy
nhiên, “Thiên Chúa đã muốn dùng Mạc Khải để bày
tỏ và thông ban chính mình Ngài cùng những ý định muôn đời của Ngài liên quan
đến phần rỗi nhân loại, “nghĩa là cho họ được tham dự vào các ân thiêng hoàn
toàn vượt khỏi trí khôn loài người”. Chính nhờ Thiên Chúa mạc khải mà “tất cả
những gì thuộc về Thiên Chúa tự nó vốn không vượt quá khả năng lý trí con
người, trong hoàn cảnh hiện tại của nhân loại, đều có thể biết được cách dễ
dàng, chắc chắn mà không lẫn lộn sai lầm” (Hiến Chế Mạc Khải số 6).
Trong
Bài đọc II, thánh Phaolô nói : “Nhờ Chúa
Thánh Thần dẫn đưa chúng ta là con Thiên Chúa, không phải là kẻ nô lệ sợ sệt,
nên chúng ta được gọi Thiên Chúa là “Abba, cha ơi!” (x Rm 8,14-15).
Tiếng “Abba”, trong Hy-ngữ là âm thanh
phát ra đầu tiên trên môi miệng một em bé sau ngày tháng bé chào đời, đã từng
được cha mẹ nựng, chăm sóc cho bú mớm, mà bé chưa biết gì, tới ngày bé chớm nở
trí khôn, bé bật miệng kêu : “Abba”. Khi bé còn đang nằm trên nôi, bé sống hoàn
toàn lệ thuộc vào tình thương của cha mẹ, và sau thời gian cha mẹ vất vả nuôi
con, khi nghe tiếng con kêu : “Abba”, cha mẹ vô cùng sung sướng.
Do đó, Chúa Thánh Thần dạy ta biết gọi
Thiên Chúa là “Abba”, có nghĩa là Chúa muốn ta sống hoàn toàn lệ thuộc vào tình
thương của Ngài, như em bé còn nằm trên nôi lệ thuộc vào tình thương của cha
mẹ. Nhưng tình thương của cha mẹ trần thế vẫn còn bị Chúa Giêsu xếp vào loại
gian ác (x Mt 7,9-11), không sánh được với tình thương của Chúa dành cho con
cái Ngài khởi đi từ Bí tích Thánh Tẩy. Vì tình thương của Chúa còn hơn tình thương của người Cha trong dụ
ngôn “Con hoang đàng” (x Lc 15,11t), và còn hơn tình người Mẹ đã cưu mang con.
Vì thế Chúa nói : “Cho dù người mẹ có
quên đứa con mình cưu mang, thì Ta không bao giờ quên ngươi!” (Is 49,15).
Trong kinh Tin Kính, chúng ta tuyên
xưng Đức Tin có một Thiên Chúa Ba Ngôi : Ngôi Cha, và Ngôi Con và Ngôi Thánh Thần.
Chúa Thánh Thần mạc khải cho chúng ta biết gọi Thiên Chúa Ba Ngôi là “Abba :
Cha ơi!” (Rm 8,15 : Bài đọc II).
Thiên Chúa Ba Ngôi mới thực là Cha Mẹ
chúng ta, vì :
-
Ngài sinh ra chúng ta.
-
Ngài nuôi dưỡng chúng ta.
-
Ngài biến dữ ra lành cho chúng ta.
-
Ngài giáo dục chúng ta.
-
Ngài trao võ khí và huấn luyện chúng ta cùng với
Ngài chiến đấu chống lại ác thần, để đạt vinh quang hơn lòng mong ước!
I/ THIÊN CHÚA TÁC SINH CHÚNG TA.
Chúa Giêsu Phục Sinh truyền lệnh cho các môn đệ
của Ngài : “Chúng con hãy làm Phép Rửa
cho muôn dân nhân danh Chúa Cha và Chúa Con và Chúa Thánh Thần” (Mt 28,19 :
Tin Mừng).
Làm Phép Rửa cho ai nhân danh Ba Ngôi
Thiên Chúa, chính là người ấy được đặt vào tay Thiên Chúa yêu thương và toàn
năng, chính Ngài tái sinh họ trở thành con Thiên Chúa trong Chúa Giêsu Phục
Sinh, họ không còn là một sinh vật
như Ađam, Evà xưa (x 1Cr 15,45), không
còn là kẻ nô lệ phải sợ sệt (x Rm 8,15a). Do đó người Kitô hữu không còn cầu
xin với Chúa : “Cho con được ăn mày các ân xá!” Nhưng đã là “con Thiên Chúa, thì được thừa kế với Đức
Kitô, vì một khi cùng chịu đau khổ với Người, thì cùng được hưởng vinh quang
với Người” (Rm 8,16-17 : Bài đọc II).
Tuy nhiên, Chúa không chỉ tái sinh
chúng ta một lần bằng nước, mà sau nước Thánh Tẩy, cuộc đời chúng ta còn được
tiếp tục :
·
Tái sinh bởi Lời Chúa :
Như thánh Giacôbê nói : “Thiên Chúa dùng
Lời Sự Thật mà sinh ra chúng ta, để chúng ta nên như của lễ đầu mùa trong các
loài thụ tạo của Người” (Gc
1,18).
·
Tái sinh bởi Thánh Thể (Chúa Giêsu Phục Sinh) :
Như thánh Phêrô kêu gọi : “Hãy hối cải và
mỗi người hãy chịu thanh tẩy nhân Chúa Giêsu Kitô, để được thứ tha tội lỗi, và các ngươi sẽ được lãnh ơn Thánh Thần”
(Cv 2,38).
Vì
suốt đời người Kitô hữu hằng ngày được dự tiệc Thánh Thể là còn được tiếp tục tái
sinh bởi Lời Chúa và Chúa Giêsu Phục Sinh. Bởi thế khi Đức Giêsu truyền Lệnh
cho các môn đệ phải nối dài và mở rộng con đường cứu độ loài người cho đến tận
thế, mà Ngài đã khởi sự từ mầu nhiệm Tử
Nạn và Phục Sinh. Ngài không nói : Dạy mọi người tuân giữ Lời Chúa trước, rồi
sau đó mới làm Phép Rửa cho, nhưng Ngài nói : “Làm Phép
Rửa bằng nước cho họ trước, sau đó mới dạy họ tuân giữ Lời Chúa truyền” (x
Mt 28,19-20 : Tin Mừng). Chính vì vậy, mà sau khi một người được đổ nước lúc
lãnh Bí tích Thánh Tẩy, không ai thưa “Amen”. Vì chưa được hoàn hảo như ý Chúa
muốn. Bởi lẽ nếu người đó còn sống, suốt đời họ còn tiếp tục được thanh tẩy,
nuôi dưỡng, giáo dục bởi Lời Chúa và Thánh Thể .
II/ THIÊN CHÚA NUÔI
DƯỠNG CHÚNG TA.
1.
Nuôi sống ta bằng Lời Chúa : Đức Giêsu nói : “Người ta sống không chỉ nhờ bánh, nhưng là
nhờ vào mọi Lời xuất từ miệng Thiên” (Mt 4,4).
2.
Nuôi sống ta bằng Thánh Thể Chúa Giêsu.
Chúa Giêsu nói : “Bánh hằng sống từ trời
xuống chính là Ta. Ai ăn bánh này thì sẽ được sống đời đời. Vì thịt Ta là thật của
ăn, và máu Ta là thật của uống. Ai ăn Ta nó sống nhờ Ta, như Ta sống nhờ Cha Ta”(Ga
6,51.55.57).
Chính
vì các Kitô hữu hằng ngày phải được các chủ chăn trong Hội Thánh cho ăn Lời
Chúa và Mình Chúa trong Thánh lễ, để các con cái Thiên Chúa được sống dồi dào
(x Ga 10,10), do đó thánh Phaolô nói : “Tôi
phó thác anh em cho Chúa (Thánh Thể) và cho Lời ân sủng của Người, Lời có sức
xây dựng và ban phần cơ nghiệp giữa những kẻ được tác thánh hết thảy” (Cv
20,32). Ông Phaolô rất chu đáo trong sứ mệnh này, đó là lý do ông hân hoan nói
: “Tôi hoàn toàn trong sạch về máu mọi
người. Vì tôi đã không e ngại mà giấu giếm đi, để không loan báo cho anh em tất
cả ý định của Thiên Chúa” (Cv 20,26-27). Ông Phaolô nói như thế để minh xác
rằng : Nếu ông thiếu sót trong nhiệm vụ rao giảng Lời Chúa, ông đã chủ ý giết
cả hồn lẫn xác nhiều người. Tội này nặng hơn trước khi ông trở lại đạo Công
giáo, ông đã ôm áo cho nhiều người để động viên họ ném đá Stêphanô chết sớm! Và
ông còn xông vào các tư gia lôi đàn ông
đàn bà đi tống ngục! (x Cv 7,58 ; 8, 1.3)
3.
Về cơm ăn áo mặc, chỉ có Chúa mới làm cho chúng ta không
dư không thiếu. Vì dư của, của sẽ lấp mắt không nhìn thấy Chúa ; còn thiếu ăn
thì sinh trộm cắp làm ố danh Chúa (x Cn
30,9).
III/ THIÊN CHÚA BIẾN DỮ
RA LÀNH CHO CHÚNG TA.
Vào thời Đức Giêsu, bất cứ bệnh nhân
nào, kể cả người đã chết, chỉ cần được Đức Giêsu động vào là bệnh tật và thần chết biến mất
(x Mt 8,1-17 ; 9,18-34). Các phép lạ ấy
còn thua xa hôm nay chúng ta được rước Lễ. Xương thịt và sự sống của Chúa Giêsu
là của ta (x Dt 2,11.14 ; Ga 6,57), đến nỗi ta được đồng hóa với Chúa Giêsu (x
Gl 2,20). Thánh Phaolô còn nói : “Nếu Đức
Kitô ở trong anh em, thì dầu thân xác anh em có phải chết vì tội đã phạm, Thần
Khí cũng ban cho anh em được sống, vì anh em đã được trở nên công chính.”
(Rm 8,10). Vì “ai ở trong Đức Giêsu Kitô,
thì không còn bị lên án nữa!” (Rm 8,1). Và “ở đâu tội lỗi đã lan tràn, ở đó ân sủng càng chan chứa gấp bội” (Rm
5,20).
IV/ THIÊN CHÚA GIÁO DỤC
VÀ HUẤN LUYỆN CHÚNG TA.
1.
Chúa giáo dục hướng dẫn chúng ta qua muôn vật kỳ
diệu Ngài đã dựng nên (x Rm 1,18-21).
2.
Qua các biến cố vui mừng và đau thương chúng ta
gặp trong đời, Chúa cũng dạy ta biết rút ra bài học cho đời mình (x Lc 13,1-9).
3.
Lời Chúa còn dạy chúng ta luôn tránh thói lọc
lừa, rời xa những lý luận ngu dốt và ghê tởm những chuyện bất công (x Kn 1,5).
Vì “Kinh Thánh đã được Chúa linh hứng, và
có ích cho việc giảng dạy, biện bác, khuyên răn, giáo dục, để trở nên người
công chính. Nhờ vậy, người của Thiên Chúa nên hoàn thiện, cáng đáng được mọi
việc lành!” (2Tm 3,16-17)
4.
Đặc biệt nhất Con Thiên Chúa đã làm người, để
chúng ta được học nơi Ngài, hiệp nhất nên một Thân Thể với Ngài nhờ lãnh Bí
tích Khai Tâm, cho ta có khả năng làm những việc như Ngài đã làm và còn làm
những việc lớn lao hơn thế nữa ! (x Ga
14,12).
V/ THIÊN CHÚA TRAO VŨ
KHÍ VÀ HUẤN LUYỆN CHÚNG TA CÙNG NGÀI CHIẾN ĐẤU VỚI MỌI ÁC THẦN, ĐẠT VINH QUANG
HƠN LÒNG MONG ƯỚC.
Khi chúng ta lãnh nhận Bí tích Khai Tâm
(Thánh Tẩy, Thêm Sức, Thánh Thể), nhất là mỗi ngày ta được hiệp dâng Thánh Lễ,
là được trực tiếp nghe Chúa Giêsu dạy (x Dt 1,1-2), để nhờ Lời Chúa, ta có thể
nói : “Thanh gươm hai lưỡi cầm chắc trong
tay, để trả thù muôn nước, và trừng trị chư dân, để xiềng chân vua chúa và xích
cổ vương hầu, để thi hành án phạt, Chúa đã viết từ xưa. Đó là niềm vinh dự cho
mọi kẻ trung hiếu với Ngài” (Tv 149,6-9). Vì thế, thánh Tông Đồ căn dặn
chúng ta : “Hãy đội lấy mũ chiến cứu rỗi
và đeo gươm Thần Khí tức là Lời Chúa, để chiến đấu với mọi ác thần!” (Ep
6,17). Một ác thần phải diệt nó trước nhất là : Tội hồ nghi về giáo lý, hồ nghi
Thiên Chúa ! Chính các Tông Đồ được Thầy Giêsu sai đi khắp thế gian, nhằm quy
tụ đồng loại về cho Chúa, mà còn có những ông hồ nghi (x Mt 28,17 : Tin
Mừng). Nhưng nhờ các ông lên đường loan báo Tin Mừng, mới diệt được tội hồ
nghi, Đức Tin vững mạnh hơn làm tâm hồn
thêm phấn khởi. Chính vì vậy mà thánh Tông Đồ viết thư cám ơn giáo đoàn
Thessalônica : “Tôi được an ủi vì anh em,
vì Đức Tin của anh em, giữa mọi nỗi quẫn bách và gian truân chúng tôi phải
chịu. Phả, bây giờ, chúng tôi sống bởi anh em đứng vững trong Chúa” (1Tx 3,
7-8), nên “khiến chúng tôi cũng được hãnh
diện vì anh em trước mặt các Hội Thánh của Thiên Chúa, vì sự kiên nhẫn và Đức
Tin của anh em giữa tất cả những cấm cách bắt bớ và gian truân anh em phải chịu”
(2Tx 1,4). Và thánh Gioan Tông Đồ cũng nói : “Tôi không lấy gì làm vui bằng là được nghe biết con cái của tôi đi
trong sự thật” (3Ga câu 4).
Năm quà tặng, hoặc năm việc làm của
Thiên Chúa trên đây, đã nói lên tình yêu cụ thể Thiên Chúa Ba Ngôi dành cho
những người biết nghe lời giảng dạy của Hội Thánh, hầu họ làm ứng nghiệm lời
ông Môsê đã nói trong Bài đọc I : “Có dân
tộc nào đã được nghe Lời Chúa như ngươi
đã được ? Vì từ trời Chúa đã cho ngươi được nghe tiếng Người sửa dạy, đem ngươi
ra khỏi kiếp nô lệ, và nếu ngươi biết tuân giữ Lời của Chúa, thì ngay hôm nay phúc lộc đến cho ngươi và con cháu ngươi,
để ngươi được trường thọ” (x Dnl 4, 32-40 : Bài đọc I).
Vậy chỉ có dân tộc nào có tâm nghe Lời
Chúa và đem ra thực hành, mới thực là dân Chúa tuyển chọn, để được sống hạnh
phúc sung mãn với Chúa. Quả thật, “hạnh
phúc thay dân nào, Chúa chọn làm gia nghiệp” (Tv 33/32,12b : Đáp ca), nên họ cất tiếng tôn vinh Thiên Chúa : “Xin dâng lời tôn vinh chúc tụng Chúa Cha,
Chúa Con và Chúa Thánh Thần và Thiên
Chúa đã có, hiện có và đang đến, xin tôn vinh chúc tụng muôn đời” (Kh 1,8 :
Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG.
Không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa,
nhưng chính Người đã yêu thương chúng ta, và đã sai Con của Người đến làm của
lễ đền tội cho chúng ta (1Ga 4,10).
http://phaolomoi.net
Linh mục GIUSE ĐINH
QUANG THỊNH