Kinh Thánh
Thời kỳ
Sách
Chương
 
      Lm. Trịnh Ngọc Danh
Bài giảng
Thứ 7 sau CN 29 TN năm Chẵn
Âm thanh
Video
[ Bấm play 2 lần liên tiếp để xem video. Vui lòng chờ chút nếu kết nối mạng chậm ]
BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Ep 4, 7-16
7 Thưa anh em, mỗi người chúng ta đã nhận được ân sủng tuỳ theo mức độ Đức Ki-tô ban cho.8 Vì thế, có lời Kinh Thánh nói: Người đã lên cao, dẫn theo một đám tù; Người đã ban ân huệ cho loài người.
9 Người đã lên nghĩa là gì, nếu không phải là Người đã xuống tận các vùng sâu thẳm dưới mặt đất?10 Đấng đã xuống cũng chính là Đấng đã lên cao hơn mọi tầng trời để làm cho vũ trụ được viên mãn.11 Và chính Người đã ban ơn cho kẻ này làm Tông Đồ, người nọ làm ngôn sứ, kẻ khác làm người loan báo Tin Mừng, kẻ khác nữa làm người coi sóc và dạy dỗ.12 Nhờ đó, dân thánh được chuẩn bị để làm công việc phục vụ, là xây dựng thân thể Đức Ki-tô,13 cho đến khi tất cả chúng ta đạt tới sự hiệp nhất trong đức tin và trong sự nhận biết Con Thiên Chúa, tới tình trạng con người trưởng thành, tới tầm vóc viên mãn của Đức Ki-tô.
14 Như vậy, chúng ta sẽ không còn là những trẻ nhỏ, bị sóng đánh trôi giạt theo mọi chiều gió đạo lý, giữa trò bịp bợm của những kẻ giảo quyệt khéo dùng mưu ma chước quỷ để làm cho kẻ khác lầm đường.15 Nhưng, sống theo sự thật và trong tình bác ái, chúng ta sẽ lớn lên về mọi phương diện, vươn tới Đức Ki-tô vì Người là Đầu.16 Chính Người làm cho các bộ phận ăn khớp với nhau và toàn thân được kết cấu chặt chẽ, nhờ mọi thứ gân mạch nuôi dưỡng và mỗi chi thể hoạt động theo chức năng của mình. Như thế Người làm cho toàn thân lớn lên và được xây dựng trong tình bác ái.
ĐÁP CA: Tv 121
Đ.        Ta vui mừng trẩy lên đền thánh Chúa. (x c 1)
1 Vui dường nào khi thiên hạ bảo tôi: "Ta cùng trẩy lên đền thánh Chúa! " Và giờ đây, Giê-ru-sa-lem hỡi,2 cửa nội thành, ta đã dừng chân.
3 Giê-ru-sa-lem khác nào đô thị được xây nên một khối vẹn toàn. 4a Từng chi tộc, chi tộc của Chúa, trẩy hội lên đền ở nơi đây.
4b Để danh Chúa, họ cùng xưng tụng, như lệnh đã truyền cho Ít-ra-en. 5 Cũng nơi đó, đặt ngai xét xử, ngai vàng của vương triều Đa-vít.
 
BÀI TIN MỪNG
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ed 33,11
Hall-Hall: Đức Chúa phán: Ta chẳng vui gì khi kẻ gian ác phải chết, nhưng vui khi nó thay đổi đường lối để được sống. Hall.
TIN MỪNG: Lc 13, 1-9
1 Lúc ấy, có mấy người đến kể lại cho Đức Giê-su nghe chuyện những người Ga-li-lê bị tổng trấn Phi-la-tô giết, khiến máu đổ ra hoà lẫn với máu tế vật họ đang dâng.2 Đức Giê-su đáp lại rằng: "Các ông tưởng mấy người Ga-li-lê này phải chịu số phận đó vì họ tội lỗi hơn mọi người Ga-li-lê khác sao?3 Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết như vậy.4 Cũng như mười tám người kia bị tháp Si-lô-ác đổ xuống đè chết, các ông tưởng họ là những người mắc tội nặng hơn tất cả mọi người ở thành Giê-ru-sa-lem sao?5 Tôi nói cho các ông biết: không phải thế đâu; nhưng nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy."
6 Rồi Đức Giê-su kể dụ ngôn này: "Người kia có một cây vả trồng trong vườn nho mình. Bác ta ra cây tìm trái mà không thấy,7 nên bảo người làm vườn: "Anh coi, đã ba năm nay tôi ra cây vả này tìm trái, mà không thấy. Vậy anh chặt nó đi, để làm gì cho hại đất?8 Nhưng người làm vườn đáp: "Thưa ông, xin cứ để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới chung quanh, và bón phân cho nó.9 May ra sang năm nó có trái, nếu không thì ông sẽ chặt nó đi."
 
BÀI GIẢNG
KHÔNG GIÊSU LÀ CHẾT!
(1 Ga 5, 12)
Sự sống Chúa ban cho các loài thú cũng như con người chẳng có gì khác nhau (x Gv 3,18-19). Nhưng không loài thú nào khao khát sống trường sinh, ngoại trừ con người, nên ai cũng sợ chết. Có nhiều nguyên nhân gây ra cái chết cho con người, hoặc là chết do bệnh tật, cơ thể bị lão hoá, hoặc chết vì kẻ sợ mất quyền như tổng trấn Philatô ra lệnh sát hại những người đang dâng lễ ; hoặc chết thiên tai như động đất làm sụp đổ ngọn tháp Silôam, chôn sống 18 người đang tham quan (x Lc 13,1-4: Tin Mừng). Nhiều người không hiểu biết về Thiên Chúa thì cho đó là dấu Chúa không thương (x Mt 16,22) ; người khác lại cho đó là dấu Chúa phạt vì tội lỗi của họ!  (x Ga 9,2)
Chúa Giêsu phủ nhận các lối giải thích như trên, vì đó chỉ là ý tưởng của loài người. Ngài cho biết: đấy là dấu Chúa nhắc mọi ngừơi nếu không sám hối tội mình thì sẽ bị tiêu diệt, và còn phải khổ muôn đời hơn thế nữa (x Lc 13,1-5: Tin Mừng). Ai muốn được trường sinh không còn sợ chết, thì phải ăn Chúa Giêsu Phục Sinh, để được hiệp thông CÙNG MỘT SỰ SỐNG VỚI THIÊN CHÚA (x Ga 6, 57). Chúa Giê-su đã nói với những kẻ chống đối Ngài: “Tôi đã nói với các ông là các ông sẽ mang tội lỗi mình mà chết. Thật vậy, nếu các ông không tin là Tôi Hằng Hữu, các ông sẽ mang tội lỗi mình mà chết." (Ga 8,24).
Vậy hãy sám hối và tin vào Chúa Giêsu là Đấng được Chúa Cha sai vào đời để thông ban sự sống thần linh của Chúa Ba Ngôi cho con người được sống vinh muôn đời (x Ga 17,3).
Sự sống siêu nhiên này chính là nhờ Chúa Giêsu đã nỗ lực suốt ba năm rao giảng cho con người để biết đón nhận, đặc biệt Chúa muốn dân Do-Thái là  dân tộc trí thức, khôn ngoan và giầu có nhất trên đời, được phúc đón nhận trước để rồi lan toả đến mọi dân tộc (x Ga 4,22). Thế nhưng họ như cây vả lớn, lá xum xuê, đã ba năm Ngài đến tìm qủa mà không có! Đáng lẽ dân này đã bị Chúa diệt như Ngài ra lệnh chặt cây vả không trái! Nhưng vì người coi vườn xin khất một năm nữa, để ông bón tưới thêm may chăng nó có trái (x Lc 13,6-9: Tin Mừng). Thế mà “cây vả không trái” (Do-Thái giáo) lại “chặt ông chủ vườn” (giết Chúa Giêsu) và “chặt” luôn cả người chăm sóc nó (các môn đệ). Dầu vậy, Chúa Giêsu và các môn đệ không chịu bó tay, vì tình thương của Chúa Giêsu và các môn đệ còn lớn hơn tội ác của loài người bất tín như dân Do-Thái! Cụ thể tên Do-thái độc ác nhất là Saolô muốn đi giết Chúa Giêsu Phục Sinh và những ai theo Ngài (x Cv 9,4-5) lại còn động viên nhiều người giết Stêphanô – môn đệ Chúa Giêsu (Cv 7,54t). Thế mà sau này Saolô (cây vả không trái) khi được Chúa Giê-su kêu gọi hoán cải,ông trở thành Tông Đồ xuất sắc không thua các Tông Đồ thượng đẳng (x 2Cr 11,5) sinh nhiều hoa trái làm vinh  hiển Chúa (x Ga 15,8).
Ông Phao-lô được đổi đời như thế, nên ông có lời khuyên các tín hữu:
·         Án phạt không có nữa cho những ai ở trong Chúa Giêsu” (Rm 8, 1).
·         Ai hứng theo xác thịt thì chết, còn hứng theo Thần Khí là sống và bình an” (Rm 8,6).
·       “Nếu Đức Kitô ở trong anh em, thì dầu thân xác anh em có phải chết vì tội đã phạm, Thần Khí cũng làm cho anh em được sống, vì anh em đã được trở nên công chính”  (Rm 8,10).
Bởi đó ông xác tín với giáo đoàn Philip: “Điều quan trọng không phải tôi là người hoàn hảo (vì tôi còn có tội) mà quan trọng vì Chúa Kitô chộp lấy tôi!” (Pl 3,12). Chúa còn muốn chộp lấy ta như ông Phao-lô, để “Người ban cho kẻ này làm Tông Đồ, người nọ làm ngôn sứ, kẻ khác làm người loan báo Tin Mừng, kẻ khác nữa làm  người coi sóc và dạy dỗ. Nhờ đó dân thánh được chuẩn bị để làm công việc phục vụ, là xây dựng Thân Thể Đức Ki-tô  đạt tới sự hợp nhất trong Đức Tin và trong sự nhận biết Con Thiên Chúa, tới tình trạng con người trưởng thành, tới tầm vóc viên mãn của Đức Ki-tô. Để ta không trôi dạt theo mọi chiều gió, giữa trò bịp bợm của những kẻ giảo quyệt khéo dùng mưu ma chước quỷ để làm cho kẻ khác lầm đường. Nhưng sống theo sự thật và trong tình bác ái, chúng ta sẽ lớn lên về mọi phương diện, vươn tới Đức Ki-tô vì Người là Đầu. Chính Người làm cho các bộ phận ăn khớp với nhau, và toàn thân được kết cấu chặt chẽ, mỗi chi thể hoạt động theo chức năng của mình” (Ep 4,7-16: Bài đọc).
Người Công Giáo phải xác tín về niềm tin của mình như thánh Phao-lô và đem ra thực hành mới xứng đáng thưa: “Lạy Chúa, đây chính là dòng dõi những kẻ tìm kiếm thánh nhan Người” (Tv 24/23,6).
Vì vậy thánh Augustin dạy: “Bạn đừng sợ cách chết dữ, mà hãy sợ cách sống dữ. Vì sống dữ, ắt chết dữ, dù cách chết lành ; còn sống lành ắt chết lành, dù cách chết dữ!Cách sống lành phải hiểu là sống hiệp thông với Chúa Giêsu để phục vụ ; còn cách sống dữ là không có Chúa Giêsu, dù có làm việc tốt ! (x 1Ga 5,12; Cv 5,38-39 ; 1Cr 13,3).
Để minh hoạ cho thân phận người không có Chúa Giêsu, ngay sau khi Chúa Giêsu kêu gọi hối cải trong Tin Mừng hôm nay, ông Luca cho ta thấy bà bị còng lưng 18 năm – biểu tượng cho người ở dưới chế độ Luật không có Chúa Giêsu – khi Chúa Giêsu giảng trong hội đường ngày Hưu lễ, Ngài thấy bà nên gọi lại và bảo: “Này Bà, bà được thoát khỏi tật đó”, đoạn Ngài đặt tay trên bà, và ngay đó người bà đã thẳng lại và bà tôn vinh Thiên Chúa”. Từ bấy giờ bà không còn còng lưng như kẻ nô lệ, hay không còn đi ngang như con vật! (x Lc 13,10-17) Đó là dấu ai có Chúa Giêsu sẽ được Ngài giải phóng cho, để sống kiếp ngừơi đích thực! Đây là dấu chỉ Ngài làm cho con người trở nên hoàn hảo nhờ Phụng Vụ Ngài thiết lập, để “ta vui mừng trẩy lên Đền Thánh Chúa” (Tv 122/121, 1: Đáp ca). Đúng như Lời Ngài nói: “Hãy rướn mình và ngẩng đầu lên vì ơn cứu chuộc ngươi gần bên” (Lc 21,28).
Ông Pôn-pốt cầm quyền đất nước Campuchia vào thập niên 70 trong thế kỷ 20, ông đã sát hại trên hai triệu người thuộc dân tộc ông, những người không cùng một tư duy với ông. Thế mà khi ông chết, xác ông được đặt trên một giường có trải khăn trắng với dòng chữ: “Người này vì yêu quốc gia đã sống vô tội !” Hỏi ông này xem ra chết lành, có phải là ông sống lành không ? Trái lại, Chúa Giê-su chết cách dữ, có phải là Ngài sống độc ác, đã phạm tội diệt chủng như ông Pôn-pốt không ?
THUỘC LÒNG
·         Sống lành phải hiểu là sống hiệp thông với Chúa Giê-su để phục vụ, còn sống dữ là không có Chúa Giê-su, dù có làm việc tốt. (x 1Ga 5,12 ; Cv 5,38-39 ; 1Cr 13,3)
·         Ai ở trong Đức Giê-su thì không còn bị lên án nữa ! (Rm 8,1)
·         Hứng theo xác thịt thì chết, còn hứng theo Thần Khí là sống và bình an (Rm 8,6).

 

Gửi phản hồi - thắc mắc

Tên của bạn *
Địa chỉ
Email *
Điện thoại
   
Câu hỏi

Lên đầu trang
Các bài giảng khác: