BÀI GIẢNG
THA THỨ ĐỂ ĐƯỢC THỨ THA !
Cuộc sống nào cũng có chọn lựa,
chọn lựa là nhờ vào dấu chỉ. Lãnh vực hữu hình còn cần dấu chỉ, thì lãnh vực
siêu hình càng cần dấu chỉ hơn. Vì thế Chúa Giê-su nói: : “Khi các ngươi
thấy mây mọc bên Đoài, tức khắc các ngươi nói: Mưa kéo đến. Khi thấy gió nồm
thổi, các ngươi nói: Trời hanh. Rồi Chúa trách: quân giả hình, nhìn dấu trời
đất các ngươi biết thẩm định, còn về thời buổi này – lãnh vực siêu hình - sao
các ngươi lại không biết thẩm định?”
(Lc 12, 54-56: Tin Mừng).
I. LÃNH VỰC HỮU HÌNH.
·
Đứng
vệ đường muốn đón xe đi sớm, phải nhận ra đâu là dấu xe chở khách đang tiến tới
thì ra đón ngay, nếu không xe chạy qua mà cứ phải đứng đội nắng!
·
Cô
cậu yêu nhau lại rất nhạy bén trước dấu hiệu: nàng mới ẹ ho, chàng liền hỏi: “Em
cảm hả?”
·
Người
đi biển phải biết thẩm định trước ráng trời, để ra khơi tung lưới hay phải
ngưng việc.
·
…
II. LÃNH VỰC SIÊU HÌNH.
Chúa muốn mọi người Ki-tô hữu khi
nhìn mây kéo đến che kín mặt trời, đó là dấu nhắc cho họ về thời ân sủng cứu
độ:
1- Dấu chỉ ta phải có Chúa để được sống.
Chiều thứ Sáu Tuần Thánh, khi Con
Thiên Chúa bị treo trên thập giá, là đỉnh cao sự bất hòa của lũ người bất tín
đòi loại trừ “người nói phạm thượng” ra khỏi mặt đất (x Mt 26,65-66). Thế là họ
đã loại Đấng cứu độ loài người Chúa Cha gởi đến. Lúc ấy mới ba giờ chiều mà
trời đã ập tối, vì mây kéo đến che phủ hoàn cầu. Hiện tượng này trở thành dấu
chỉ loài người đắm chìm trong bóng tối
sự chết vì mất Chúa (x Lc 23,44).
Vậy ta
cần phải tìm cách kết hợp với Chúa Giê-su để được sống, bởi lẽ ai không có Ngài
là chết (1Ga 5,12).
2- Dấu chỉ phải thứ tha để được tha thứ.
Mây che phủ mặt trời lúc ba giờ
chiều vào ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, còn trở nên dấu chỉ Chúa đòi ta phải tha cho kẻ xúc phạm đến mình, vì lúc ấy Chúa
Giê-su là Đấng vô tội mà Ngài còn đến trước mặt Chúa Cha để làm hòa với kẻ hại
Ngài: “Lạy Cha, xin tha cho chúng,
vì chúng không biết việc chúng làm” (Lc 23, 34).
Hai lý
do phải làm hòa với kẻ hại ta :
a. Ta cũng là tội nhân cần được Chúa tha thứ. Vì có
ai trong loài người vô tội đâu! Cả đến thánh Phao-lô còn thú nhận sự yếu hèn
của mình: “Tôi biết rằng sự thiện không ở trong tôi, nghĩa là
trong xác thịt tôi. Thật vậy, muốn sự thiện thì tôi có thể muốn, nhưng làm thì
không. Sự thiện tôi muốn thì tôi không làm, nhưng sự ác tôi không muốn, tôi lại
cứ làm” (Rm 7,
18-19).
b.
Đồng loại là chi thể của ta. Thánh
Phao-lô nói: “Anh em hãy ăn ở thật khiêm
tốn, hiền từ và nhẫn nại! Hãy lấy tình bác ái mà chịu đựng lẫn nhau, hãy thiết
tha duy trì sự hiệp nhất mà Thần Khí đem lại bằng cách ăn ở thuận hòa và gắn bó
với nhau. Chỉ có một thân thể, một Thần Khí, chỉ có một Chúa, một niềm tin, một
Phép Rửa. Chỉ có một Thiên Chúa là Cha của mọi người. Bởi đó, không ai được tự
ý làm điều gì ngoài ý Cha trên trời, nên thánh Phao-lô nói: “Tôi là tù nhân
trong Chúa, và tôi khuyên anh em hãy sống xứng đáng với ơn kêu gọi mà Thiên
Chúa đã ban cho anh em” (Ep 4,1-6: Bài đọc).
Vậy mỗi
khi ta tham dự Phụng Vụ, ta cũng phải làm hòa với kẻ hại ta bằng cách cầu xin
Chúa tha tội cho họ như Chúa đã tha tội cho ta (x Mt 6,12: Kinh Lạy Cha ; Mt
18,35).
Thánh
Phao-lô khi bị những người Do Thái tố tội ông với chính quyền Roma để bị nhốt
tù. Ngồi trong tù, ông cũng tìm cách làm hòa: Ông cho mời các đồng bào của ông
tới và phân phô: “Dẫu tôi không làm gì
chống lại dân tộc, hay trái với Luật Lệ của tổ tiên, từ Giê-ru-sa-lem tôi đã bị
nộp vào tay người Roma. Họ đã xét xử tôi, và muốn tha bổng, vì họ không thấy
nơi tôi một tội trạng nào đáng phải tử hình. Nhưng người Do Thái cự tuyệt, làm tôi
bất đắc dĩ phải kháng cáo lên hoàng đế, song không phải như thể tôi muốn cáo
tội dân tôi. Vậy chính vì lẽ đó mà tôi đã mời các ông đến để giáp mặt và ngỏ
đôi lời với các ông: Nhân vì mối hy vọng của Israel mà tôi đã phải mang xiềng
xích này” (Cv 28, 17-20).
Vì có
tha thứ cho đồng loại ta mới có bình an, nên thánh Phao-lô còn căn dặn: “Anh em chớ để mặt trời lặn (mây phủ) mà cơn
giận chưa tan” (Ep 4,26). Ở đây thánh Tông Đồ lại nhắc đến hình ảnh mặt
trời lặn là có ý hướng lòng mọi người về chiều Thứ Sáu Tuần Thánh để bắt chước
Chúa Giê-su cầu nguyện cho kẻ hại mình. Vì thế thánh nhân nói tiếp: “Đối xử với nhau, anh em phải có lòng thương
xót và tha thứ cho nhau như Thiên Chúa đã tha thứ cho anh em trong Đức Ki-tô”
(Ep 4,32).
Có sống
được tâm tư trên như Chúa Giê-su, ta mới có chỗ trong Nước Trời, vì:
§
Mây phủ cũng
là dấu chỉ Ngày Chúa trở lại phán xét thế gian (x Cv 1,11).
§
Mây phủ còn là dấu chỉ Chúa về trời (x Cv 1,9), để
Ngài dọn chỗ cho những ai có tâm tư giống
như Ngài (x Pl 2,5 ; Ga 14,2).
Vậy bất
cứ ai đã nhận ra những dấu chỉ như trên để chộp lấy cơ hội mà tiến thân trên
đường Tin, Cậy, Mến, thì họ mới là “dòng
dõi những kẻ tìm kiếm Thánh Nhan Chúa” (Tv 24/23,6: Đáp ca). Vì họ đã cầu
nguyện cùng Chúa rằng: “Lạy Chúa, thánh
chỉ Ngài xin dạy cho con, hiểu cho tường, xét cho đúng, vì con vẫn tin vào mệnh
lệnh Ngài” (Tv 119/118, 66.68).
Một bà nọ là người Công Giáo, sáng nào trước khi gánh xôi đi bán, bà cũng
ra giếng trước nhà giặt một thau quần áo và phơi lên dây ở gần đó.
Và cũng có bà hàng xóm ngoại giáo ở cạnh nhà, sáng sáng cũng đem quần áo
giặt nhờ giếng của bà bán xôi. Ngày kia, bà hàng xóm sau khi giặt xong, bà
ngẩng lên thấy dây phơi đã đầy kín quần áo, bà liền đưa tay kéo hết quần áo về
một bên, rồi phơi quần áo nhà bà!
Vừa lúc ấy, bà bán xôi từ trong nhà đi ra, thấy thế liền chửi bà kia thậm
tệ! Bà hàng xóm cũng không kém, bà dùng những lời lẽ chẳng hay ho gì để đấu
khẩu với đối phương! Bà bán xôi tức quá xông đến giật tất cả quần áo của bà
hàng xóm xé ra! Bà con lối xóm thấy vậy chạy đến cản ngăn…!
Ít ngày sau đó, bà bán xôi đi dự lễ Chúa nhật, khi bà nghe cha đọc bài Phúc
Âm: “Khi ngươi đi cùng đối phương ra toà,
thì dọc đường hãy cố gắng giải quyết với người ấy cho xong, kẻo người ấy lôi
anh đến quan toà, quan toà lại nộp anh cho thừa phát lại, và thừa phát lại tống
anh vào ngục." (Lc 12,58: Tin Mừng).
Bà cảm thấy hối hận vì hành vi của mình hôm trước, bà liền ra khỏi Nhà Thờ
và đi một mạch tới chợ mua một số bộ quần áo đưa đến nhà bà ngoại giáo ôn tồn
nói:
- Chị à, tôi thật lòng xin lỗi chị, mấy hôm trước tôi quá nóng nên nói những lời không hay với chị, nhất là tôi
đã xé quần áo của các cháu nhà chị, bây giờ tôi biết lỗi, xin chị tha thứ và
nhận số quần áo này cho các cháu nhà chị mặc đỡ !
Trước cử chỉ đó, bà hàng xóm ngoại giáo đứng sững người ra, nước mắt rưng
rưng, bà không dám nhận số quần áo đó, nhưng bà bán xôi cứ nài ép mãi bà mới
chịu nhận. Thế rồi cả hai bà ôm nhau khóc !
Từ bấy giờ trở đi, hai gia đình trở nên thân thiết, có gì cũng chia sẻ cho
nhau. Sống như thế đã diễn tả lời thánh Phao-lô dạy: “Kẻ thù ngươi đói, hãy cho nó ăn ; nó khát, hãy cho nó uống. Làm thế,
như ngươi đã chất than hồng trên đầu nó. Chớ để sự dữ thắng được ngươi, nhưng
hãy lấy lành mà thắng dữ!” (Rm 12,20-21).
Thời gian ngắn sau, gia đình bà ngoại giáo xin theo đạo, tình nghĩa lối xóm
càng thêm thắm thiết đậm đà!
THUỘC LÒNG
Mt 5, 33-34: Khi anh sắp dâng
lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có
người anh em đang có chuyện bất bình với anh, thì hãy để của lễ đó trước bàn
thờ, mà đi làm hoà với anh ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình.