BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Ep 1, 1-10
1 Tôi là Phao-lô, bởi ý Thiên Chúa
được làm Tông Đồ của Đức Ki-tô Giê-su, kính gửi dân thánh tại Ê-phê-xô, là
những người tin vào Đức Ki-tô Giê-su.2 Xin Thiên Chúa là Cha chúng
ta, và xin Chúa Giê-su Ki-tô ban cho anh em ân sủng và bình an.
3 Chúc tụng Thiên Chúa là Thân Phụ
Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta. Trong Đức Ki-tô, từ cõi trời, Người đã thi ân
giáng phúc cho ta hưởng muôn vàn ơn phúc của Thánh Thần. 4 Trong Đức
Ki-tô, Người đã chọn ta trước cả khi tạo thành vũ trụ, để trước thánh nhan
Người, ta trở nên tinh tuyền thánh thiện, nhờ tình thương của Người. 5
Theo ý muốn và lòng nhân ái của Người, Người đã tiền định cho ta làm nghĩa tử nhờ
Đức Giê-su Ki-tô, 6 để ta hằng ngợi khen ân sủng rạng ngời, ân sủng
Người ban tặng cho ta trong Thánh Tử yêu dấu.7 Trong Thánh Tử, nhờ
máu Thánh Tử đổ ra chúng ta được cứu chuộc, được thứ tha tội lỗi theo lượng ân
sủng rất phong phú của Người. 8 Ân sủng này, Thiên Chúa đã rộng ban cho
ta cùng với tất cả sự khôn ngoan thông hiểu. 9 Người cho ta được
biết thiên ý nhiệm mầu: thiên ý này là kế hoạch yêu thương Người đã định từ
trước trong Đức Ki-tô. 10 Đó là đưa thời gian tới hồi viên mãn là
quy tụ muôn loài trong trời đất dưới quyền một thủ lãnh là Đức Ki-tô.
ĐÁP CA: Tv 97
Đ. Chúa đã
biểu dương ơn Người cứu độ. (c 2a)
1 Hát lên mừng CHÚA một bài ca mới,
vì Người đã thực hiện bao kỳ công. Người chiến thắng nhờ bàn tay hùng mạnh, nhờ
cánh tay chí thánh của Người.
2 CHÚA đã biểu dương ơn Người cứu
độ, mạc khải đức công chính của Người trước mặt chư dân; 3ab Người
đã nhớ lại ân tình và tín nghĩa dành cho nhà Ít-ra-en.
3cd Toàn cõi đất này đã xem thấy ơn
cứu độ của Thiên Chúa chúng ta.4 Tung hô CHÚA, hỡi toàn thể địa cầu,
mừng vui lên, reo hò đàn hát.
5 Đàn lên mừng CHÚA khúc hạc cầm
dìu dặt, nương khúc hạc cầm réo rắt giọng ca. 6 Kèn thổi vang xen
tiếng tù và, tung hô mừng CHÚA, vị Quân Vương!
BÀI TIN MỪNG
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ga 14,6
Hall-Hall: Chúa nói: Chính Thầy là đường, và là sự thật, sự sống.
Không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Thầy. Hall.
TIN MỪNG: Lc 11, 47-54
47 Khi ấy, Đức Giê-su nói với mấy
nhà thông luật rằng: "Khốn cho các người! Các người xây lăng cho các ngôn
sứ, nhưng cha ông các người đã giết chết các vị ấy!48 Như vậy, các
người vừa chứng thực vừa tán thành việc làm của cha ông các người, vì họ đã
giết các vị ấy, còn các người thì xây lăng.
49 "Vì thế mà Đức Khôn Ngoan
của Thiên Chúa đã phán: "Ta sẽ sai Ngôn Sứ và Tông Đồ đến với chúng: chúng
sẽ giết người này, lùng bắt người kia.50 Như vậy, thế hệ này sẽ bị
đòi nợ máu tất cả các ngôn sứ đã đổ ra từ tạo thiên lập địa,51 từ
máu ông A-ben đến máu ông Da-ca-ri-a, người đã bị giết giữa bàn thờ và Thánh
Điện. Phải, tôi nói cho các người biết: thế hệ này sẽ bị đòi nợ máu.
52 "Khốn cho các người, hỡi
những nhà thông luật! Các người đã cất giấu chìa khoá của sự hiểu biết: các
người đã không vào, mà những kẻ muốn vào, các người lại ngăn cản."
53 Khi Đức Giê-su ra khỏi đó, các
kinh sư và các người Pha-ri-sêu bắt đầu căm giận Người ra mặt, và vặn hỏi Người
về nhiều chuyện,54 gài bẫy để xem có bắt được Người nói điều gì sai
chăng.
BÀI GIẢNG
ĐỐI DIỆN VỚI QUYỀN BÍNH
Con Thiên Chúa nhập thể sống kiếp
người để làm mẫu cho chúng ta sống đạo. Thánh Phao-lô kêu gọi mọi người: “Anh em hãy bắt chước tôi, như tôi bắt chước Đức
Ki-tô” (1Cr 11,1). Có một vấn đề ta bắt chước sống giống Đức Giê-su rất
khó, phức tạp và tế nhị, đó là khi ta phải đối diện với quyền bính. Về vấn đề
này, chỉ có Chúa Giêsu mới thấu suốt lòng dạ mọi người (x 1Sm 16,7), và chỉ có
Ngài là Thầy của hết mọi người (x Mt
23,10), nên Ngài có quyền khiển trách bất cứ ai sống nghịch chân lý. Cụ thể
trong Tin Mừng hôm nay (Lc 11,37-54), ba lần Đức Giê-su mắng giới Biệt phái,
cũng như ba lần Ngài mắng các Luật sĩ: “Khốn cho các ngươi…”. Ta có thể bắt
chước Đức Giê-su như thế được hay không ? Được lắm, nếu ta sống ba điều sau đây
:
- Phải
tôn trọng người Chúa đặt thay quyền Ngài chăm sóc ta.
- Phải
yêu thương thủ lãnh nhưng phải dựa vào chân lý đưa người anh em thuộc về Đức
Ki-tô.
- Can
đảm chấp nhận bị trù dập.
1/ PHẢI TÔN TRỌNG NGƯỜI CHÚA ĐẶT THAY QUYỀN NGÀI CHĂM
SÓC TA.
Ông Đavid là người có công với dân
tộc, chiến thắng hết mọi quân xâm lược, tái lập bình an cho đất nước và bảo vệ
vương quyền Sao-lê. Thế mà vua Sao-lê chỉ vì ghen tức nên tìm mọi cách để diệt Đavid. Lần kia vua
Sao-lê nằm ngủ vì quá mệt trên đường truy nã Đavid, Đavid và người cận vệ tiếp
cận vua Sao-lê, nhưng ông vẫn không hay biết, cận vệ thưa với ông Đavid: “Xin để tôi cho ông ta một nhát gươm ghim xác
xuống đất”, nhưng ông Đavid cản: “Đừng giết vua, có ai tra tay hại đấng Đức
Chúa đã xức dầu tấn phong mà vô sự đâu” (1Sm 26,9).
Bởi đó thánh Phao-lô khuyên chúng
ta: “Anh em hãy vâng lời những người lãnh đạo anh
em và hãy phục tùng họ, vì họ chăm sóc linh hồn anh em như những người sẽ phải
trả lẽ với Thiên Chúa. Như thế, họ sẽ vui vẻ thi hành phận sự của mình mà không
than thở, bởi vì điều đó chẳng ích gì cho anh em.” (Dt 13,17).
2/ PHẢI YÊU THƯƠNG THỦ LÃNH NHƯNG PHẢI DỰA VÀO CHÂN LÝ
ĐƯA NGƯỜI ANH EM THUỘC VỀ
ĐỨC KI-TÔ.
Yêu thương ai, tốt nhất là làm cho
người đó sống trong sự thật. Bởi vì “yêu
hoa không có nghĩa là yêu cả con sâu nằm trong bông hoa, mà phải tìm cách diệt
con sâu ấy, dù phải làm rụng phấn hoa”. Chính vì vậy thánh Phao-lô đã bắt
chước Thầy Giêsu lên tiếng khiển trách những thủ lãnh :
- Lần
kia ông Phao-lô biết thủ lãnh Phê-rô dùng bữa với những người ngoại giáo mới
theo đạo mà không cắt bì. Khi những người của ông Gia-cô-bê đến, ông Phê-rô lẩn
tránh tách mình riêng ra vì e sợ giới cắt bì. Những người Do Thái khác cũng ra
trò giả tảng giả vờ như ông, làm cho ông Barnaba cũng bị lôi cuốn mà giả bộ như
họ. Ông Phao-lô thấy họ không thẳng thắn bước theo sự thật của Tin Mừng, ông đã
nói với ông Phê-rô, Giáo hoàng tiên khởi, trước mặt mọi người: “Nếu ông, một người Do Thái, ông còn sống như
người ngoại, chứ không như Do Thái, làm sao ông lại thúc bách người ngoại sống
như Do Thái” (Gl 2,11-14).
- Khi
ông Phao-lô bị điệu ra trước công nghị, Thượng tế Hananya truyền cho các kẻ hầu
cận vả miệng ông Phao-lô. Bấy giờ ông Phao-lô nói lại: “Vách tô vôi kia, Thiên Chúa sẽ đánh phạt ngươi! Ngươi ngồi để xét xử ta
chiếu theo Lề Luật, thế mà chẳng đếm xỉa đến Luật Lệ, ngươi truyền đánh vả ta”.
Các kẻ hầu cận mới nói: “Ông dám nhục mạ
vị Thượng tế của Thiên Chúa hay sao?” Ông Phao-lô đáp lại: “Thưa chư huynh, ấy tôi không biết đó là Thượng
tế ! Vì quả có viết rằng: “Đầu mục dân ngươi, ngươi chớ chúc dữ” (Cv
23,1-5). Ông Phao-lô nói không biết là vị Thượng tế, vì ông cho rằng người giữ
chức vụ cao cả ấy mà xử không chiếu theo Lề Luật, thì không xứng đáng là Thượng
tế.
Vì thế Luật thánh dạy: “Các ngươi không được làm điều bất công khi
xét xử: không được thiên vị người yếu thế, cũng không được nể mặt người quyền quý, nhưng hãy xét xử công minh cho
người đồng bào” (Lv 19,15). Mà xét xử đồng loại phải nhằm mục đích cho
người anh em thuộc về Chúa Ki-tô, như Lời Kinh Thánh nói: “Trong
Đức Ki-tô, từ cõi trời, Người đã thi ân giáng phúc, cho ta hưởng muôn vàn ân
phúc của Thánh Thần. Trong Đức Ki-tô, Người đã chọn ta trước cả khi tạo thành
vũ trụ, để trước Thánh Nhan Người, ta trở nên tinh tuyền thánh thiện, hầu ta
hằng ngợi khen ân sủng rạng ngời, ân sủng Người ban tặng cho ta, trong Thánh Tử
yêu dấu. Đó là đưa thời gian tới hồi viên mãn, là quy tụ muôn loài trong trời
đất, dưới quyền một thủ lãnh là Đức Ki-tô” (Ep 1, 3-10: Bài đọc).
3/ CAN ĐẢM CHẤP NHẬN BỊ TRÙ DẬP.
Can đảm là đức tính quan trọng
nhất của người lãnh đạo. Đành rằng Đức Giêsu dạy các môn đệ: “Khi
người ta bắt bớ anh em thành này, thì trốn sang thành khác” (Mt 10,33).
Nghĩa là không luôn luôn đối đầu với nghịch cảnh. Tuy nhiên, ta hãy nhìn Đức
Giêsu khi Ngài đối diện với kẻ ác, có lúc Ngài tránh né (x Lc 4,30 ; Ga 8,59).
Nhưng có lúc Ngài quả cảm tiến lên Giê-ru-sa-lem dù biết trước kẻ ác đang chờ
Ngài ở đó (x Lc 9,51).
Đó là đức tính can đảm của người
lãnh đạo. Khi ông Mô-sê trao cho ông Gio-sua nối tiếp sứ mệnh để lãnh đạo dân
Do Thái, ông Mô-sê dặn dò: “Hãy ở mạnh mẽ và can đảm, đừng khiếp vía,
đừng nhát gan, vì Thiên Chúa ở với ngươi, bất cứ ngươi đi đâu” (Gs
1,9).
Đức Giáo hoàng Gregorio Cả nói: “Đối với mục tử làm thinh, không dám nói sự
thật vì sợ hãi, lại chẳng phải là quay lưng chạy trốn hay sao? Bởi vì khi sợ
hãi không dám sửa lỗi, là họ phỉnh phờ những kẻ phạm tội bằng cách hứa hão cho
chúng được an toàn”.
Lời Kinh Thánh nói: “Không phải nhờ gươm, nhờ giáo mà Chúa ban
chiến thắng, bởi lẽ chiến đấu là việc của Thiên Chúa” (1Sm 17,47). Do dó, “kẻ sợ
chết suốt đời trong tình trạng nô lệ” (Dt 2,15). Mà nô lệ thì không thể
lãnh đạo ai được. Bởi vậy:
Ai dám đương đầu với quyền bính để
rồi chấp nhận bị trù dập, là giống Đức
Giêsu, thì phải nhớ Lời Đức Giêsu đã nói trước: “Anh em sẽ gặp gian nan khốn khó, nhưng can đảm lên, Thầy đã thắng thế
gian” (Ga 16,33b). Vì “Thiên Chúa là
cờ trận của tôi” (Xh 17,15). Nhưng đừng quên cầu nguyện: “Xin Ngài thương cứu viện, cho chúng con
thoát khỏi quân thù, chứ người phàm giúp đỡ chỉ bằng không. Có Thiên Chúa, ta
trổ tài oanh liệt, chính Người chà đạp kẻ thù ta” (Tv 108/107.13-14).
Có can đảm như thế ta
mới làm tròn bổn phận người lính canh
như Chúa đã truyền: “Ta đã đặt ngươi làm người canh gác cho nhà Ít-ra-en.
Ngươi sẽ nghe lời từ miệng Ta phán ra, rồi thay Ta báo cho chúng biết. Nếu Ta
phán với kẻ gian ác rằng: "Hỡi tên gian ác, chắc chắn ngươi phải
chết", mà ngươi không chịu nói để cảnh cáo nó từ bỏ con đường xấu xa, thì
chính kẻ gian ác ấy sẽ phải chết vì tội của nó, nhưng Ta sẽ đòi ngươi đền nợ
máu nó. Ngược lại, nếu ngươi đã báo cho kẻ gian ác phải từ bỏ con đường của nó
mà trở lại, nhưng nó không trở lại, thì nó sẽ phải chết vì tội của nó; còn
ngươi, ngươi sẽ cứu được mạng sống mình” (Ed 33,7-9).Có làm tròn bổn phận người lính canh, thì “Chúa biểu dương ơn Người cứu độ” (Tv 98/97,2a: Đáp ca).
THUỘC LÒNG
Kẻ sợ chết suốt đời sống trong tình
trạng nô lệ (Dt 2,15).