Kinh Thánh
Thời kỳ
Sách
Chương
 
      Lm. Trịnh Ngọc Danh
Bài giảng
Thứ 7 sau CN 25 TN, năm chẵn
Âm thanh
Video
[ Bấm play 2 lần liên tiếp để xem video. Vui lòng chờ chút nếu kết nối mạng chậm ]
BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC : Gv 11, 9 – 12,8

9 Này bạn thanh niên, cứ vui hưởng tuổi xuân của bạn, và làm cho tâm hồn được hạnh phúc trong những ngày còn trẻ: cứ chiều theo ước muốn của lòng mình và những gì mắt mình ưa thích. Nhưng bạn phải biết rằng: về tất cả những điều đó, Thiên Chúa sẽ gọi bạn ra xét xử. 10 Hãy đẩy lui sầu não khỏi tâm hồn, khử trừ đớn đau khỏi thân xác, vì tuổi trẻ đầu xanh đều là phù vân cả.

1 Giữa tuổi thanh xuân, bạn hãy tưởng nhớ Đấng đã dựng nên mình. Đừng chờ đến ngày tai ương ập tới, đừng chờ cho năm tháng qua đi, những năm tháng mà rồi bạn sẽ phải nói: "Tôi chẳng có được một niềm vui nào trong thời gian đó cả !" 2 Đừng chờ đến khi mặt trời với ánh sáng, mặt trăng cùng tinh tú đều trở thành tối tăm, và mây đen tụ lại khi cơn mưa đã dứt. 3 Ngày ấy, người giữ nhà sẽ run lẩy bẩy, chàng trai vạm vỡ phải khòm lưng, các cô xay bột không còn xay tiếp vì không đủ người xay,  các bà nhìn qua cửa sổ: chỉ nhìn thấy lờ mờ. 4 Ngày ấy, cánh cửa ngó ra đường sẽ đóng lại, tiếng cối xay bột từ từ nhỏ đi, người ta trỗi dậy khi vừa nghe tiếng chim hót và mọi cô ca sĩ sẽ phải lặng thinh.

5 Ngày ấy, đường hơi dốc cũng làm người ta sợ, chân bước đi mà lòng thật kinh hoàng. Ngày ấy, hoa hạnh đào nở ra trắng xoá, loài châu chấu trở nên chậm chạp nặng nề, trái bạch hoa hết còn hương vị. Bởi vì con người tiến đến nơi ở ngàn thu, bên đường đầy những người khóc than ai oán. 6 Đừng chờ đến khi chỉ bạc đứt, bình vàng vỡ, vò nước bể ngay tại hồ chứa nước, ròng rọc gãy, vụt rơi xuống giếng sâu. 7 Đừng chờ đến khi bụi đất lại trở về với đất, khi phàm nhân trả lại cho Thiên Chúa hơi thở Người đã ban cho mình.

8 Ông Cô-he-lét nói :"Phù vân, quả là phù vân, mọi sự đều là phù vân cả !"

ĐÁP CA : Tv 89

Đ. Lạy Chúa, trải qua bao thế hệ, Ngài vẫn là nơi chúng con trú ẩn. (c 1)

3 Chúa bắt phàm nhân trở về cát bụi, Ngài phán bảo: "Hỡi người trần thế, trở về cát bụi đi! " 4 Ngàn năm Chúa kể là gì, tựa hôm qua đã qua đi mất rồi, khác nào một trống canh thôi!

5 Ngài cuốn đi, chúng chỉ là giấc mộng, như cỏ đồng trổi mọc ban mai, 6 nở hoa vươn mạnh sớm ngày, chiều về ủ rũ tàn phai chẳng còn.

12 Xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống, ngõ hầu tâm trí được khôn ngoan. 13 Lạy Chúa, xin trở lại! Ngài đợi đến bao giờ ?Xin chạnh lòng thương xót những tôi tớ Ngài đây.

14 Từ buổi mai, xin cho đoàn con được no say tình Chúa, để ngày ngày được hớn hở vui ca. 17 Xin cho chúng con được vui hưởng lòng nhân hậu của Chúa là Thiên Chúa chúng con. Việc tay chúng con làm, xin Ngài củng cố, xin củng cố việc tay chúng con làm.
 
BÀI TIN MỪNG
TUNG HÔ TIN MỪNG : x 2Tm 1,10

Hall-Hall : Đấng Cứu Độ chúng ta là Đức Giê-su Ki-tô đã tiêu diệt thần chết, và đã dùng Tin Mừng mà làm sáng tỏ phúc trường sinh. Hall.

TIN MỪNG : Lc 9, 43b-45

43b Đang lúc mọi người còn bỡ ngỡ về tất cả các việc Đức Giê-su làm, thì Người nói với các môn đệ rằng : 44 "Phần anh em, hãy lắng tai nghe cho kỹ những lời sau đây: Con Người sắp bị nộp vào tay người đời."45 Nhưng các ông không hiểu lời đó, vì đối với các ông, lời đó còn bí ẩn, đến nỗi các ông không nhận ra ý nghĩa. Nhưng các ông sợ không dám hỏi lại Người về lời ấy.
 
BÀI GIẢNG
SỐNG CÓ MỤC ĐÍCH
Lòng ta đang phấn khởi hân hoan vui mừng vì biết mình đang hội nhập với môi trường cuộc sống : Nào là chim kêu vượn hót líu lo, bên đường hoa anh đào nở rộ trắng xóa dưới đàn châu chấu tung tăng bay lượn. Kìa các chàng trai vạm vỡ đang khom lưng lao động, các cô thiếu nữ đang xay bột, có người thì đang canh giữ cửa nhà…
Trong bối cảnh như thế, chắc chắn ta không thể đi theo một người nói với ta : “Trên đường tôi đi phục vụ, tôi biết người ta đang chờ đón bắt tôi, rồi gia  muôn hình khổ đẩy tôi vào nhục nhã ê chề, cuối cùng giết tôi!” Nghe thế chắc chắn tôi gạt ngay chuyện đó đi, vì bàn vào làm chi chuyện xui xẻo ấy.
Bởi đó ta rất dễ hiểu, khi các môn đệ đã từ bỏ mọi sự : bỏ nghề, bỏ tài sản, bỏ gia đình, vẫn phấn khởi hăng say lên đường đi theo Đức Giê-su, vì trong lòng ai cũng nắm chắc theo Thầy Giê-su, một bậc thầy quyền  năng làm bao nhiêu việc lạ lùng (x Lc 9,43b). Các ông yên trí theo Thầy vì lúc đó trong các ông ai cũng nắm chắc mình sẽ được giữ chức quyền béo bở lớn hơn những điều đã từ bỏ. Thật vậy, ngay sau Đức Giê-su báo cho các môn đệ biết trước cuộc Tử Nạn của Ngài : “Phần anh em, hãy lắng tai nghe cho kỹ những lời sau đây: Con Người sắp bị nộp vào tay người đời." (Lc 9,44 : Tin Mừng), các ông gạt đi ngay, “vì đối với các ông, lời đó còn bí ẩn, đến nỗi các ông không nhận ra ý nghĩa. Nhưng các ông sợ không dám hỏi lại Người về lời ấy” (Lc 9,45 : Tin Mừng). Các ông chỉ lo tính toán : “Ai trong chúng ta sẽ được giữ chức vụ quan trọng nhất nhì trong Nước của Ngài ?” (Lc 9,46). Cả đến khi các ông vừa thấy Đức Giê-su quá quyền năng thắng cả tử thần, sống lại đến gặp các ông, các ông đặt câu hỏi ngay : “Thưa Thầy, có phải bây giờ là lúc Thầy khôi phục vương quốc Ít-ra-en không? "(Cv 1,6)
Sở dĩ Đức Giê-su báo trước cuộc Tử Nạn của Ngài cho các môn đệ biết, vì Ngài muốn dạy các ông : Muốn theo Ngài phải ý thức rằng sẽ có ngày thế giới này từ vật đến người phải ngưng mọi sinh hoạt. “Ngày ấy, người giữ nhà sẽ run lẩy bẩy,chàng trai vạm vỡ phải khòm lưng, các cô xay bột không còn xay tiếp vì không đủ người xay, các bà nhìn qua cửa sổ : chỉ nhìn thấy lờ mờ.  Ngày ấy, cánh cửa ngó ra đường sẽ đóng lại, tiếng cối xay bột từ từ nhỏ đi, người ta trỗi dậy khi vừa nghe tiếng chim hót và mọi cô ca sĩ sẽ phải lặng thinh.
Ngày ấy, đường hơi dốc cũng làm người ta sợ, chân bước đi mà lòng thật kinh hoàng. Ngày ấy, hoa hạnh đào nở ra trắng xoá, loài châu chấu trở nên chậm chạp nặng nề, trái bạch hoa hết còn hương vị. Bởi vì con người tiến đến nơi ở ngàn thu, bên đường đầy những người khóc than ai oán.” (Gv 12, 3-5 : Bài đọc). Vì thế, “giữa tuổi thanh xuân, bạn hãy tưởng nhớ Đấng đã dựng nên mình. Đừng chờ đến ngày tai ương ập tới, đừng chờ cho năm tháng qua đi, những nằm tháng mà rồi bạn sẽ phải nói : "Tôi chẳng có được một niềm vui nào trong thời gian đó cả !" Đừng chờ đến khi mặt trời với ánh sáng, mặt trăng cùng tinh tú đều trở thành tối tăm, và mây đen tụ lại khi cơn mưa đã dứt” (Gv 12,1-2 : Bài đọc). “Ngày ấy mọi người phải trở về đất trả lại hơi thở cho Thiên Chúa đã ban” (Gv 12,7 : Bài đọc).
Vậy muốn có một cuộc sống hạnh phúc vĩnh cửu, để đời không còn phải là phù vân                 (Gv 12,8), thì phải SỐNG CÓ MỤC ĐÍCH GIỐNG ĐỨC GIÊ-SU : “Sống theo ý Cha trên trời, quên mình phục vụ mọi người dưới ánh sáng Tin Mừng, dù biết trước  cuối đường phục vụ là Thánh Giá đang chờ, nhưng chấp nhận để diễn tả tình yêu trọn hảo”, có thế mới thâu họp muôn dân dâng lên Chúa Cha làm lễ tế tạ ơn cuộc chiến thắng mọi sự dữ, đánh gục tử thần, làm cho mầu nhiệm Nước Thiên Chúa mở rộng, người người được no thỏa hạnh phúc trong Thiên Chúa. Ngày ấy không còn ai phải lo tranh giành địa vị cao cả trong Nước Thiên Chúa, vì được thông phần vinh hiển với Chúa Giê-su, sau khi trải qua gian khổ : “Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu. Như vậy, khi vừa nghe danh thánh Giê-su, cả trên trời dưới đất và trong nơi âm phủ, muôn vật phải bái quỳ; và để tôn vinh Thiên Chúa Cha, mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng: "Đức Giê-su Ki-tô là Chúa". (Pl 2,9-11).
Vào 11 giờ trưa ngày 15 tháng 8 năm 1976, Đức Giám mục Phanxico Nguyễn Văn Thuận vào sống ẩn trong Chủng Viện Thánh Giuse Saigon để lánh mặt chính quyền cộng sản đang làm áp lực đòi ngài phải từ chức Phó Tổng Giám mục Saigon với quyền kế vị. Lúc ấy, một số thầy Đại chủng sinh ngồi quanh ngài để hàn huyên. Tôi không thể quên ngài nói với chúng tôi : “Ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, dưới mắt người đời là ngày thất bại nhất của Đức Giê-su, ngày người ta kết án Ngài là điên rồ. Nhưng chính Ngày đó Ngài chứng tỏ mình là Đấng khôn ngoan, và Ngày đó mới chính là Ngày thành công nhất trong suốt cuộc đời của Đức Giê-su trên dương thế”. Mười lăm phút sau, công an ập đến triệu mời ngài ra dinh Thống Nhất, bắt đầu chuỗi ngày dài trong lao tù đầy gian khổ!
Vậy tất cả những ai can đảm kiên trì theo Đức Giê-su đến cùng tận đồi Sọ, để sau bao nhiêu gian khổ mới cảm nghiệm được lời kinh vẫn đọc : “Lạy Chúa, trải qua bao thế hệ, Ngài vẫn là nơi chúng con trú ẩn” (Tv 90/89,1 : Đáp ca).
THUỘC LÒNG

Chúng ta đã nên một với Đức Ki-tô nhờ được chết như Người đã chết, thì chúng ta cũng sẽ nên một với Người, nhờ được sống lại như Người đã sống lại (Rm 6,5).

.



Gửi phản hồi - thắc mắc

Tên của bạn *
Địa chỉ
Email *
Điện thoại
   
Câu hỏi

Lên đầu trang
Các bài giảng khác: