BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Cn 30, 5-9
5 Mọi lời Thiên Chúa phán đều được
chứng nghiệm. Người là khiên thuẫn cho ai tìm ẩn náu nơi Người.6
Đừng thêm thắt chi vào lời Người phán dạy kẻo bị Người quở trách, và con thành
kẻ nói dối nói gian.7 Con chỉ xin hai điều, Ngài đừng nỡ chối từ
trước khi con nhắm mắt: 8 Xin đẩy xa con lời dối trá và chuyện lọc
lừa. Xin đừng để con túng nghèo, cũng đừng cho con giàu có ; chỉ xin cho con
cơm bánh cần dùng,9 kẻo được quá đầy dư, con sẽ khước từ Ngài mà nói:
"Đức Chúa là ai vậy ?" hay nếu phải túng nghèo, con sinh ra trộm cắp,
làm ô danh Thiên Chúa của con.
ĐÁP CA: Tv 118
Đ. Lời Chúa
là ngọn đèn soi cho con bước. (c 105a)
29 Xin giúp con tránh đường xảo trá
và thương ban cho con luật pháp Ngài. 72 Con coi trọng luật Chúa
truyền ban hơn vàng muôn bạc triệu.
89 Muôn lạy Chúa, lời Ngài bền vững
đến ngàn đời, trên cõi trời cao. 101 Mọi nẻo đường tà, chân con
chẳng bước, cốt làm sao giữ được lời Ngài.
104 Con thành người sáng suốt nhờ
huấn lệnh Ngài ban, nên con ghét mọi đường nẻo gian tà. 163 Điều giả
dối, con chê con ghét, luật pháp Ngài, những mến cùng yêu.
BÀI GIẢNG
HUẤN THỊ LÀM TÔNG ĐỒ
Đi loan báo Tin Mừng chính là đi
xây dựng Đền Thờ đích thực cho Chúa nơi đồng loại. Việc xây dựng nào cũng đòi
hỏi người thợ xây phải làm đúng kỹ thuật theo vị chỉ huy công trình. Nên Đức
Giê-su ra chỉ thị cho các Tông Đồ khi Ngài sai họ đi loan báo Tin Mừng, nhằm
xây dựng Đền Thờ tâm hồn con người được Chúa ưa thích (x 1Cr 3,16-17).
Bởi đó dựa vào Lời Chúa trong
Thánh Lễ hôm nay, người Tông Đồ phải nhớ thực hành sáu điểm :
-
Trừ
quỷ là sứ mệnh của người Tông Đồ.
-
Dùng
Lời Chúa biến dữ ra lành.
-
Phải
trở nên nghèo để làm cho đồng loại được giàu.
-
Không
lân la kiếm chác.
-
Phó
thác việc Tông Đồ cho Chúa khi không gặt hái được gì trong sứ mệnh.
-
Đi
khắp nơi loan báo Tin Mừng để nâng cấp đồng loại.
1/ TRỪ QUỶ LÀ SỨ MỆNH
CỦA NGƯỜI TÔNG ĐỒ.
Ông Luca ghi: “Đức Giê-su kêu cả Nhóm Mười Hai lại với
Ngài, ban cho họ quyền lực và quyền năng trên mọi ma quỷ và quyền chữa lành
bệnh tật” (Lc 9,1: Tin Mừng).
Người Do Thái quan niệm bệnh tật
là hậu quả do tội gây ra, mà ma quỷ chỉ nhằm xúi người ta phạm tội. bởi đó sứ
mệnh người Tông Đồ là thống trị ma quỷ, không để chúng xúi con người phạm tội,
gây ra mọi khổ đau.
Bởi vì “chỉ có Chúa là khiên thuẫn cho ai tìm ẩn náu nơi Người” (Cn 30,5b: Bài
đọc). Và chỉ có “Chúa mới đẩy xa ta lời
dối trá và chuyện lọc lừa” (Cn 30,8a: Bài đọc).
2/ DÙNG LỜI CHÚA BIẾN
DỮ RA LÀNH.
Ông Luca ghi nhận: “Đức Giê-su sai các Tông Đồ đi rao giảng Tin
Mừng Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh tật” (Lc 9,2: Tin Mừng). Bởi vì chỉ
có Lời Chúa thanh luyện ta như lửa luyện kim loại (x Cn 30,5a: Bài đọc). Ta
biết muốn làm cho thanh kim loại trở nên ròng, người ta dùng lửa để loại ra
những gì không thuộc về chất kim loại ấy, thì nhờ Lời Chúa thanh tẩy tội lỗi
ta, để không còn tội lỗi gây nên bệnh tật (theo quan niệm người Do Thái), nhưng
đúng hơn không để tội lỗi giết hại linh hồn ta. Chính Đức Giê-su đã nói: “Chúng con được sạch nhờ Lời Thầy nói với
chúng con” (Ga 15,3).
3/ PHẢI TRỞ NÊN NGHÈO
ĐỂ LÀM CHO ĐỒNG LOẠI ĐƯỢC GIÀU.
Đức Giê-su nói với các Tông Đồ: “Anh em đừng đem gì đi đường, không gậy,
không bị, không bánh, không tiền bạc, mỗi người cũng đừng mặc hai áo” (Lc
9,3: Tin Mừng). Đây là hình ảnh sống nghèo khó vì sứ mệnh loan báo Tin Mừng phải
nên giống Đức Giê-su: “Người vốn giàu
sang phú quý, nhưng đã tự ý trở nên nghèo khó vì anh em, để lấy cái nghèo của
mình mà làm cho anh em trở nên giàu có´” (2 Cr 8,9). Bởi vì, nếu ta giàu có
của cải sẽ lấp mắt ta mà khước từ Thiên Chúa (x Cn 30,8c-9a: Bài đọc).
4/ KHÔNG LÂN LA KIẾM
CHÁC.
Đức Giê-su dạy: “Anh em vào nhà nào thì hãy lưu lại nhà ấy
cho đến lúc ra khỏi nhà ấy” (Lc 9,4: Tin Mừng). Nhất là vì nghèo khó túng
thiếu, sinh lân la kiếm chác, đi hết nhà này tới nhà khác làm mất thì giờ, bị
người ta khinh dể, lại không còn giờ để chu toàn sứ mệnh tư tế và ngôn sứ. Bởi
thế tác giả sách Cách ngôn dạy ta cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin đừng để con túng nghèo, con sinh ra trộm cắp làm ố danh
Thiên Chúa của con” (Cn 30,8b.9b: Bài đọc).
5/ PHÓ THÁC VIỆC TÔNG ĐỒ
CHO CHÚA KHI KHÔNG GẶT HÁI ĐƯỢC GÌ TRONG SỨ MỆNH.
Đức Giê-su nói: “Ai không đón nhận anh em thì hãy ra khỏi
thành ấy và rũ bụi chân để làm chứng tố cáo tội họ” (Lc 9,5: Tin Mừng).
Theo tập tục, người Do Thái từ đất
dân ngoại trở về quê hương thì họ rũ bụi chân để minh chứng dù có liên hệ với
người ngoại, nhưng không nhiễm lây thói xấu của những người không biết gì về Lề
Luật của Thiên Chúa. Vậy ai không đón nhận Lời Chúa do các Tông Đồ loan báo, họ
bị đồng hóa với dân ngoại, mà dân ngoại lại được Đức Giê-su xé rào Luật Do Thái,
năng gần gũi họ để giảng dạy, bất chấp
những dị nghị của người Do Thái. Bởi đó, khi người Tông Đồ rao giảng Lời mà kẻ có
không đón nhận, thì đã không thâu họp họ về cho Chúa được, nên cũng chẳng nhận
một vật gì nơi họ, thậm chí bụi không để bám vào chân ! Do đó, hãy cầu nguyện
phó thác họ nơi Thiên Chúa, để Ngài xử định.
6/ ĐI KHẮP NƠI LOAN BÁO
TIN MỪNG ĐỂ NÂNG CẤP ĐỒNG LOẠI.
Ông Luca ghi nhận: “Các Tông Đồ ra đi rảo khắp các làng, loan
báo Tin Mừng và chữa lành khắp mọi nơi” (Lc 9,6: Tin Mừng). Như vậy người
Tông Đồ là một sứ giả lưu động đi khắp các nơi để dùng Tin Mừng nâng cấp phẩm
giá đồng loại, vì hình ảnh người dân làng thì thua kém dân thành thị. Việc chữa
lành họ chính là dùng Lời Chúa biến dữ ra lành, đem bình an cho những ai đón
nhận Tin Mừng.
Lời Chúa quý giá như thế, cho nên “không ai được thêm bớt vào Lời Chúa đã phán
dạy, kẻo bị Chúa khiển trách, vì trở thành kẻ gian dối” (Cn 30,6: Bài đọc).
Vậy người Tông Đồ phải xác tín
rằng: “Lời Chúa là đèn soi cho con bước,
là ánh sáng chỉ đường con đi” (Tv 119/118,105: Đáp ca).
THUỘC LÒNG
Vừa gặp Lời Chúa tôi nuốt chửng, Lời Chúa làm hoan lạc đời tôi, vì
trên tôi danh Ngài được kêu khấn (Gr 15,16)