BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC : 1
Cr 9, 16-19.22b-27
16 Thưa anh em, đối với tôi, rao
giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt
buộc tôi phải làm. Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng!17
Tôi mà tự ý làm việc ấy, thì mới đáng Thiên Chúa thưởng công; còn nếu không tự
ý, thì đó là một nhiệm vụ Thiên Chúa giao phó.18 Vậy đâu là phần
thưởng của tôi? Đó là khi rao giảng Tin Mừng, tôi rao giảng không công, chẳng
hưởng quyền lợi Tin Mừng dành cho tôi.
19 Phải, tôi là một người tự do,
không lệ thuộc vào ai, nhưng tôi đã trở thành nô lệ của mọi người, hầu chinh
phục thêm được nhiều người.
22b Tôi đã trở nên tất cả cho mọi
người, để bằng mọi cách cứu được một số người.23 Vì Tin Mừng,tôi làm
tất cả những điều đó, để cùng được thông chia phần phúc của Tin Mừng.
24 Anh em chẳng biết sao: trong cuộc
chạy đua trên thao trường, tất cả mọi người đều chạy, nhưng chỉ có một người
đoạt giải. Anh em hãy chạy thế nào để chiếm cho được phần thưởng.25
Phàm là tay đua, thì phải kiêng kỵ đủ điều, song họ làm như vậy là để đoạt phần
thưởng chóng hư; trái lại chúng ta nhằm phần thưởng không bao giờ hư nát.26
Vậy tôi đây cũng chạy như thế, chứ không chạy mà không xác tín; tôi đấm như thế,
chứ không phải đấm vào không khí.27 Tôi bắt thân thể phải chịu cực
và phục tùng, kẻo sau khi rao giảng cho người khác, chính tôi lại bị loại.
ĐÁP CA : Tv 83
Đ. Lạy Chúa
Tể càn khôn, cung điện Ngài xiết bao khả ái. (c 2)
3 Mảnh hồn này khát khao mòn mỏi
mong tới được khuôn viên đền vàng. Cả tấm thân con cùng là tấc dạ những hướng
lên Chúa Trời hằng sống mà hớn hở reo mừng.
4 Lạy Chúa Tể càn khôn là Đức Vua,
là Thiên Chúa con thờ, ngay chim sẻ còn tìm được mái ấm, cánh nhạn kia cũng làm
tổ đặt con bên bàn thờ của Chúa!
5 Phúc thay người ở trong thánh
điện họ luôn luôn được hát mừng Ngài. 6 Phúc thay kẻ lấy Ngài làm
sức mạnh, ấp ủ trong lòng giấc mộng hành hương.
12 Thiên Chúa là vầng thái dương, là
thuẫn đỡ, Chúa tặng ban ân huệ với vinh quang. Ai sống đời trọn hảo, Người
chẳng nỡ từ chối ơn lành.
BÀI GIẢNG
KHÔNG GIÊSU LÀ KẺ MÙ GIẾT NGƯỜI
Mở đầu Tin Mừng hôm nay, Đức
Giê-su nói : “Mù mà lại dắt mù được sao ? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố ?”
(Lc 6,39 : Tin Mừng) Lời này, Chúa Giê-su muốn khẳng định : cả nhân loại không
nhờ Ngài, đều là loại mù, là lũ tội nhân, không một ai làm lành (x Rm 3,10-11).
Vì nó là giống nòi sinh từ gốc tổ A-đam, E-và đã bị mù Đức Tin, lý do A-đam,
E-và tưởng ăn trái cấm hơn giữ Lời Chúa (x St 3), dù giống dòng của họ vốn dĩ
là tuyệt hảo trong các thụ tạo tốt đẹp Thiên Chúa đã dựng nên. Nhưng khi chỉ ăn
của vật chất mà không được nuôi dưỡng bằng Lời Chúa, thì nó đã ứa trào nọc độc
giết người : “Cửa họng chúng như nấm mồ
mở rộng, khéo đẩy đưa ba tấc lưỡi phỉnh phờ, chúng chứa đầy mồm nọc độc hổ
mang, miệng độc dữ điêu ngoa những buông lời nguyền rủa. Chúng nhanh chân đi đổ
máu người ta,đi tới đâu cũng gieo tai rắc hoạ. Chúng chẳng biết con
đường đưa tới bình an, chẳng thấy cần phải kính sợ Thiên Chúa.” (Rm
3,13-18)
Thánh Phao-lô đã nhắc đến những
lời Thánh vịnh cay đắng trên đây là ông muốn xưng thú với giáo đoàn Ro-ma, khi
ông còn là một Biệt phái xuất sắc giữ luật Mô-sê : lúc ông Phao-lô chưa được
thuộc về Chúa Ki-tô, ông là kẻ mù, độc ác hơn loài thú : ông đã xông vào mọi
nhà, mọi ngõ ngách bắt được bất cứ ai tin vào Chúa Giê-su là ông tra tay họ vào
xiềng xích gôm cùm ; ông còn động viên người ta ném đá ông Stê-pha-nô – một Phó
tế nhiệt tình minh chứng về Chúa Giê-su –đến chết!
Nhưng khi ông Phao-lô được ánh
sáng Chúa Ki-tô Phục Sinh vật ngã xuống đất, lúc đó ông mới biết mình bị “mù”,
mặc dù mắt ông vẫn mở mà chẳng nhìn thấy gì ! Ông đã khiêm tốn đi học Lời Chúa nơi môn đệ Đức Ki-tô là những kẻ trước
đó ông căm ghét. Sau khi lãnh Bí tích Thánh Tẩy, ông mới được Chúa mở mắt sáng
suốt (x Cv 7-9), rồi được Chúa dìu lên rừng Ả-Rập ba năm để trực tiếp thụ giáo
với Ngài. Sau đó ông trở về Giê-ru-sa-lem hiệp thông với các Tông Đồ thượng
đẳng (x Gl 1,15t), lấy lại uy tín, để ông chính thức hoạt động cho Tin Mừng, và
đã đạt được hiệu quả không kém các Tông Đồ thượng đẳng (x 2 Cr 11,5).
Rõ ràng trong “đêm tối không
Giê-su”, ai có “ngọn đèn Giê-su”, người
ấy trở nên thủ lĩnh mọi người, dù họ còn có những bất xứng – mù về luân lý
– như thánh Tông Đồ đã thú nhận với các tín hữu : “Điều tốt vừa tầm tay, tôi không làm, chính tôi lại làm điều tôi ghét
!” (Rm 7,19) Nhưng cứ xem “qủa Phao-lô” mà ta biết được ông không còn thuộc về
“cây A-đam” sinh sự chết, mà thuộc về “Cây Trường Sinh” là Hội Thánh Chúa Ki-tô,
đó là “cung điện của Chúa biết bao khả ái”
(x Tv 84/83,2 : Đáp ca), để ông sinh Quả
Sự Sống là Đức Giê-su, Con Đức Ma-ri-a (x Lc 1,42). Ai ăn quả này thì dù có
chết cũng được sống vinh hiển muôn đời giống Thiên Chúa (x Ga 6,27-58). Đó là
lý do Đức Giê-su nói : “Cây nào độc sinh
qủa chết người ; cây nào lành, sinh qủa ban sự sống” (x Lc 6,43-45 : Tin
Mừng).
Trong thực tế, chẳng ai vô tội
hoàn toàn để đủ điều kiện “mở mắt” người khác, nên khi muốn sửa lỗi ai, mà lỗi
đó ta cũng mắc phải, thì ta nên thú nhận sự yếu hèn của ta trước. Ví dụ : Bố
còn nghiện hút thuốc, mà muốn dạy con đừng bắt chước bố trong việc này, thì
người bố phải xin lỗi con trước rồi mới khuyên dạy con, như vậy lời dạy mới có
tác dụng đối với con cái. Bởi vì Đức Giê-su nói : “Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong
con mắt của chính mình thì lại không để ý tới? Sao anh lại có thể nói với người
anh em: "Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh ra", trong
khi chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình? Hỡi kẻ đạo đức
giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác
trong con mắt người anh em!” (Lc 6,41-42 : Tin Mừng)
Thánh Phao-lô trải qua kinh nghiệm
sống đạo, ông viết : “Khi cái thân phải
hư nát này mặc lấy sự bất diệt, khi cái thân phải chết này mặc lấy sự bất tử,
thì bấy giờ sẽ ứng nghiệm lời Kinh Thánh sau đây: Tử thần đã bị chôn vùi. Đây
giờ chiến thắng! Hỡi tử thần, đâu là chiến thắng của ngươi? Hỡi tử thần, đâu là
nọc độc của ngươi?Tử thần có độc là vì tội lỗi, mà tội lỗi có mạnh
cũng tại có Lề Luật. Nhưng tạ ơn Thiên Chúa, vì Người đã cho chúng ta chiến thắng nhờ Đức Giê-su Ki-tô, Chúa
chúng ta.” (1Cr 15,54-57)
Phúc Âm hôm nay cho ta thấy rõ
Chúa không cấm ta đi mở mắt người khác. Nhưng muốn có khả năng sửa lỗi anh em, mỗi
người phải thực hành lời thánh Phao-lô dạy : “Làm cho Lời Chúa Ki-tô cư ngụ nơi anh em thật dồi dào phong phú để anh
em được khôn ngoan sửa dạy lẫn nhau”(Cl 3,16). Chính vì vậy mà thánh Phao-lô tích cực loan
báo Tin Mừng, như lời ông nói : “Thưa anh
em, đối với tôi, rao giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà đó là một
sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm. Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin
Mừng! Tôi mà tự ý làm việc ấy, thì mới đáng Thiên Chúa thưởng công; còn nếu
không tự ý, thì đó là một nhiệm vụ Thiên Chúa giao phó. Vậy đâu là phần thưởng
của tôi? Đó là khi rao giảng Tin Mừng, tôi rao giảng không công, chẳng hưởng
quyền lợi Tin Mừng dành cho tôi. Phải, tôi là một người tự do, không lệ thuộc
vào ai, nhưng tôi đã trở thành nô lệ của mọi người, hầu chinh phục thêm được
nhiều người” (1Cr 9,16-19 : Bài đọc).
Nhưng không phải chỉ rao giảng
bằng lời nói mà còn phải rao giảng bằng chính cuộc sống khép mình theo Tin
Mừng, như lời ông nói : “Anh em chẳng
biết sao: trong cuộc chạy đua trên thao trường, tất cả mọi người đều chạy,
nhưng chỉ có một người đoạt giải. Anh em hãy chạy thế nào để chiếm cho được
phần thưởng. Phàm là tay đua, thì phải kiêng kỵ đủ điều, song họ làm như vậy là
để đoạt phần thưởng chóng hư; trái lại chúng ta nhằm phần thưởng không bao giờ
hư nát. Vậy tôi đây cũng chạy như thế, chứ không chạy mà không xác tín; tôi đấm
như thế, chứ không phải đấm vào không khí. Tôi bắt thân thể phải chịu cực và
phục tùng, kẻo sau khi rao giảng cho người khác, chính tôi lại bị loại”
(1Cr 9,24-27 : Bài đọc).
Vậy ông Phao-lô trở nên cây đèn
sáng chói soi dẫn đường đi cho mọi người nhờ ông biết kết hợp với Chúa Ki-tô là
Ánh Sáng ban sự sống (x Ga 8,12).
Truyện kể
Có một đoàn người gồm
cả mù lẫn sáng mắt đang đi trên đường vào ban đêm, thình lình cúp điện, một
người mù liền móc túi lấy cây quẹt gas bật lên và giơ cao: Đi lối này !
Mọi người đều đi về
hướng có tiếng nói, thế là họ xô cả vào anh mù, anh chửi thề :
- Mẹ kiếp, chúng mày
mù hết rồi à ? Tao đã bật quẹt soi lối cho chúng mày đi, sao lại cứ xô vào tao
?
Cả đoàn người nhao
nhao lên :
- Mày mù thì có. Quẹt
mày bật không cháy mà mày cứ hô đi lối này, đi lối kia !?
Vậy người Ki-tô hữu không làm bật
sáng Lời Chúa trong đời để soi đường dẫn lối cho người khác, thì còn tệ hơn cây
quẹt của anh mù không cháy sáng đã gây phiền lòng cho rất nhiều người. Bởi vì
đi trong đêm tối, kẻ mù người sáng mắt chẳng ai hơn ai, trừ khi anh mù có gậy
cầm tay để dò đường đi vẫn hơn người sáng mắt. Con người hơn nhau nhờ có Chúa ở
cùng, đúng với lời kinh ta đọc : “Dầu qua thung lũng âm u, con sợ gì nguy
khốn, vì có Chúa ở cùng, cậy gậy
Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm” (Tv 23/22,4).
THUỘC LÒNG
Chúa đặt tôi làm người lính canh dân Ngài, khi anh em
tôi có lỗi, tôi phải dùng Lời Chúa mà răn dạy nó, để nó trở lại và được sống.
Nếu tôi không răn dạy nó, để nó chết trong tội, Chúa sẽ đòi tôi phải đền nợ máu
nó ! (x Ed 33,7-9)