BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: 2 Cr 8,1-9
1 Thưa anh em, chúng tôi
xin báo cho anh em biết ân huệ Thiên Chúa đã ban cho các Hội Thánh ở
Ma-kê-đô-ni-a.2 Trải qua bao nỗi gian truân, họ vẫn được chan chứa
niềm vui; giữa cảnh khó nghèo cùng cực, họ lại trở nên những người giàu lòng
quảng đại.3 Họ đã tự nguyện theo sức họ, và tôi xin làm chứng là quá
sức họ nữa;4 họ khẩn khoản nài xin chúng tôi cho họ được phúc tham
dự vào việc phục vụ các người trong dân thánh.5 Họ đã vượt quá điều
chúng tôi mong ước là tự hiến mình phụng sự Chúa trước, rồi phục vụ chúng tôi
theo ý Thiên Chúa.6 Vì vậy chúng tôi đã xin anh Ti-tô hoàn thành
công việc lạc quyên đó nơi anh em, như anh ấy đã bắt đầu làm.
7 Cũng như anh em từng
trổi vượt về mọi mặt: về đức tin, lời giảng, sự hiểu biết, lòng nhiệt thành
trong mọi lãnh vực, và về lòng bác ái mà anh em đã học được nơi chúng tôi, thì
anh em cũng phải trổi vượt về lòng quảng đại trong dịp lạc quyên này nữa.8
Tôi nói thế không phải để ra lệnh cho anh em đâu. Nhưng tôi chỉ nêu lên lòng
nhiệt thành của người khác để xem lòng yêu mến của anh em chân thành đến mức
nào.9 Quả thật, anh em biết Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta, đã có
lòng quảng đại như thế nào: Người vốn giàu sang phú quý, nhưng đã tự ý trở nên
nghèo khó vì anh em, để lấy cái nghèo của mình mà làm cho anh em trở nên giàu
có
ĐÁP CA: Tv 145
Đ. Ca tụng
Chúa đi, hồn tôi hỡi ! (c 1b)
1 Ca tụng
CHÚA đi, hồn tôi hỡi!2 Suốt cuộc đời, tôi xin hát mừng CHÚA, sống
bao lâu, nguyện đàn ca kính Chúa Trời.
5 Phúc
thay người được Chúa Trời nhà Gia-cóp phù hộ và cậy trông CHÚA, Thiên Chúa họ
thờ. 6a Người là Đấng tạo thành trời đất với biển khơi, cùng muôn
loài trong đó.
6b Người là
Đấng giữ lòng trung tín mãi muôn đời,7a xử công minh cho người bị áp
bức, ban lương thực cho kẻ đói ăn.
7b CHÚA
giải phóng những ai tù tội,8 CHÚA mở mắt cho kẻ mù loà. CHÚA cho kẻ
bị dìm xuống đứng thẳng lên, CHÚA yêu chuộng những người công chính. 9a
CHÚA phù trợ những khách ngoại kiều.
BÀI GIẢNG
YÊU KẺ
HẠI MÌNH ĐỂ GIỐNG CHA TRÊN TRỜI
Đức Giê-su đặt chỉ tiêu
nên thánh cho mọi người: “Các ngươi hãy nên trọn lành như Cha các
ngươi trên trời là Đấng trọn lành” (Mt 5,48: Tin Mừng).
Sống trên đời không ai
trọn lành, ngoại trừ Đức Giê-su, vì Ngài là Thiên Chúa (x Mc 10,17-18). Thiên
Chúa thể hiện sự trọn lành với loài người:
-
Ngài là Đấng cho.
-
Ngài nhân ái với tội nhân có lòng sám hối.
I. THIÊN CHÚA LÀ ĐẤNG CHO
Vì chỉ có Ngài là Đấng
Có (x 2Cr 1,19c). Không ai có thể cho người khác điều gì nếu mình không có.
Thiên Chúa cho phàm nhân cách đồng đều những ơn để sống, như Đức Giê-su nói: “Đấng ngự trên trời, vì Người cho mặt trời
của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt, và cho mưa xuống trên
người công chính cũng như kẻ bất lương” (Mt 5,45). Những ơn ấy để nuôi sống
thân xác con người. Đặc biệt Ngài còn nuôi cả hồn xác ta bằng Lời và bằng chính
Máu Thịt Ngài đã chết vì phục vụ trong yêu thương theo ý Cha trên trời và đã
sống lại toàn thắng mọi sự dữ, hầu làm cho kẻ được kết hợp với Ngài qua Bí tích
Thánh Tẩy và Thánh Thể, thì được sống bằng sự sống của Thiên Chúa (x Ga 6,57).
Vì thế Thiên Chúa muốn chúng ta là con cái của Ngài phải bắt chước gương sống
của thánh Tông Đồ: “Anh em hãy bắt chước
tôi như tôi bắt chước Chúa Ki-tô” (1Cr 11,1). Ta hãy bắt chước Thiên Chúa
trong khả năng mình có, đó là chia sẻ của cải vật chất cho nhu cầu Hội Thánh và
đồng loại. Đây là lý do thánh Phao-lô khuyến khích giáo đoàn Corintho hãy bắt
chước lòng quảng đại của các tín hữu thuộc giáo đoàn Ma-kê-đô-ni-a. Các tín hữu
trong giáo đoàn này đã “trải qua bao nỗi
gian truân, mà họ vẫn được chan chứa niềm vui ; giữa cảnh khó nghèo cùng cực,
họ lại trở nên những người giàu lòng quảng đại. Họ đã tự nguyện theo sức họ, và
tôi xin làm chứng là quá sức họ nữa ; họ khẩn khoản nài xin chúng tôi cho họ
được phúc tham dự vào việc phục vụ các người trong dân thánh. Họ đã vượt quá
điều chúng tôi mong ước là tự hiến mình phụng sự Thiên Chúa, rồi phục vụ chúng
tôi theo ý Thiên Chúa” (2Cr 8,2-5: Bài đọc năm lẻ). Với gương sáng của giáo
đoàn Ma-kê-đô-ni-a, ông Phao-lô sai anh Ti-tô đến giáo đoàn Cô-rin-tô để lạc
quyên, vì thế ông Phao-lô có lời khen giáo đoàn này: “Anh em từng trổi vượt về mọi mặt, về Đức Tin, lời giảng, sự hiểu biết,
lòng nhiệt thành trong mọi lãnh vực và về lòng bác ái mà anh em đã học được nơi
chúng tôi, thì anh em cũng phải trổi vượt về lòng quảng đại trong dịp lạc quyên
này. Quả thật, anh em biết Đức Ki-tô, đã có lòng quảng đại như thế nào: Người
vốn giàu sáng phú quý nhưng đã tự ý trở nên nghèo khó vì anh em, để lấy cái
nghèo mà làm cho anh em trở nên giàu có” (2 Cr 8,7.9: Bài đọc năm lẻ).
Ngày nay Hội Thánh vẫn
tiếp tục động viên các tín hữu hãy rộng tay trong việc chia sẻ của cải vật chất
cho nhu cầu của Hội Thánh, như điều răn thứ năm Hội Thánh dạy: “Mỗi
người theo khả năng đóng góp cho các nhu cầu vật chất của Hội Thánh” (x
GLCG số 2041-2043). Đó là cách tôn vinh
Thiên Chúa đúng với lời kinh ta đọc: “Ca
tụng Chúa đi hồn tôi hỡi” (Tv 146/145,1b: ĐC năm lẻ).
II. THIÊN CHÚA LÀ ĐẤNG NHÂN ÁI ĐỐI VỚI HẾT MỌI TỘI NHÂN
BIẾT SÁM HỐI
Đan cử: Vua A-kháp và
vợ là bà I-de-ven muốn cướp vườn nho của
ông Na-bót, nên bằng mưu kế thâm đọc đã giết được ông này! Họ đã ỷ vào quyền
thế của mình mà làm điều gian ác, mà ai cũng phải theo, phải kính nể. Chỉ có
Thiên Chúa thấy rõ tội ác của vua, mà Ngài vẫn thương, nên sai ngôn sứ Êlya đến cảnh cáo, và báo cho vua biết tai
họa sắp ập xuống trên triều đại của ông… Vua nghe được, nên đã sám hối, liền xé
áo mình ra rồi khoác áo vải bố bám sát vào da, ăn chay nằm ngủ với bao bì, và
bước đi thiểu não. Bấy giờ Chúa thấy vua hạ mình xuống, nên Ngài không giáng họa trong buổi sinh thời
của vua. Nhưng tội nào cũng gây vạ cho người khác phải hứng chịu, do đó ngôn sứ
Êlya nói cho vua: Con cháu của vua sẽ lâm họa (x 1V 21,17-29: Bài đọc năm
chẵn).
Nhưng để khơi động lòng
sám hối, ta phải thưa cùng Chúa: “Lạy
Chúa, xin dủ lòng thương xót, vì chúng con đắc tội với Ngài” (Tv 51/50,3a: ĐC
năm chẵn). Do đó Tin Mừng hôm nay, Đức Giê-su không dạy ta làm gì cho kẻ bách
hại ta, ngoại trừ cầu nguyện cho họ, vì theo Luật Mô-sê đã dạy: “Hãy yêu mến thân nhân và hãy ghét địch thù”
(Mt 5,43). Ghét địch thù ở đây theo ngôn ngữ Do Thái (Aram) có nghĩa
là không yêu kẻ địch thù bằng thân nhân của mình. Vì trong Cựu Ước không có
chỗ nào dạy ta ghét kẻ thù. Tác giả sách
Huấn ca chỉ dạy ta không chấp nhận lối sống nghịch Đức Tin: “Sẽ chẳng có chi may lành cho kẻ ngoan cố
trong điều ác, cho kẻ không thích làm việc từ thiện. Hãy cho người đạo hạnh,
nhưng đừng giúp kẻ tội lỗi. đừng ủng hộ quân vô đạo, hãy khước từ, đừng cung
cấp bánh ăn cho nó, kẻo nó được đàng chân lấn đàng đầu ; vì chính Đấng Tối Cao
cũng gớm ghét phường tội lỗi,Người sẽ trừng phạt để trả oán quân vô đạo, hãy
cho người tốt, nhưng đừng giúp kẻ tội lỗi” (Hc 12, 3-7).
Như thế, Chúa dạy ta
chỉ ghét tội không ghét người nào. Nhưng trong thực tế, ta chẳng thấy tội đi
chu du để phải tránh vì ghét nó, mà tội gắn liền với một người nào đó. Nên ta
giúp điều gì cho kẻ thù ghét ta, thì
- Chưa chắc nó nhận.
- Giúp nó có khi lại tạo
điều kiện cho nó sống ác.
- Thương giúp nó biết đâu
nó tưởng ta sai nó đúng, nên ta phải bợ đỡ tỏ dấu xin lỗi nó.
Như thế giúp những sự
đời cho địch thù là cách làm cho nó ra tồi tệ hơn, trừ cách giúp duy nhất là
cầu khẩn cho nó. Việc này ai cũng làm được, và không làm cho địch thù tự ái.Vì
ta xin Chúa cho nó nhận ra tội mà sám hối, xin Chúa dẫn dắt nó đi vào con đường
công chính. Lúc đó nó trở nên thánh nhờ hối lỗi mà gia tăng việc lành, như lời
ngôn sứ Baruk nói: “Xưa kia anh em lạc xa
sự thật, nhưng nay hối lỗi trở về, anh em hãy nhiệt thành gấp mười mà tìm kiếm
Ngài” (Br 4,28).
Đan cử như Phó tế
Stephano, khi ông bị kẻ ác ném đá, ông đã cầu nguyện cho họ: “Lạy Chúa Giê-su xin đừng chấp tội họ”
(Cv 7,60). Kết quả lời cầu nguyện ấy, Chúa đã ban ơn cho kẻ ác nhất trong số
những người ném đá Stephano, đó là Saulo. Ông này tiền thân còn độc ác hơn chó
sói, nhưng khi ông đã được ơn Chúa, ông trở thành Tông Đồ xuất sắc, không thua
kém các Tông Đồ thượng đẳng Chúa chọn trước Phục Sinh, như ông khoe với giáo
đoàn: “Nào tôi có thua gì các “Tông Đồ
thượng đẳng”, dù tôi chỉ là không” (2Cr 12,11).
Vậy khi ta cầu nguyện
cho một tội nhân bỏ đường lầm lạc mà trở về đường ngay nẻo chính, là ta đã cứu
linh hồn và phủ lấp muôn vàn tội lỗi của mình (x Gc 5,19b). Nếu ta để tội nhân
nán lại trong tội, nó sẽ chết trong tội của nó và Chúa sẽ đòi nợ máu nó nơi ta
(x Ed 33,7-9). Đặc biệt ta cầu nguyện cho địch thù trở nên thánh là ta cùng sứ
mệnh với Chúa Giê-su. Đây là việc Ngài thiết tha nhất, đến nỗi Ngài bằng lòng
mất mạng cứu họ, dù có lúc Ngài cảm thấy việc ấy xem ra vô ích (x Lc 18,8).
Rõ ràng Chúa chỉ muốn
ta cầu nguyện cho kẻ ác, và như vậy cả đời chỉ cầu nguyện cho kẻ hại ta mà vẫn
còn có nhiều kẻ lạc xa Chúa, nhưng không
mất ơn Chúa vì đã giống Ngài. Đó là lý do Chúa dạy: “Nếu anh em yêu thương kẻ yêu thương mình, thì anh em nào có công chi?
Ngay cả những người thu thuế cũng chẳng làm như thế sao? Nếu anh em chỉ chào
hỏi anh em mình thôi, thì anh em có làm gì lạ thường đâu? Ngay cả người ngoại
cũng chẳng làm như thế sao? Vậy anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên
trời là Đấng hoàn thiện”.(Mt 5, 46-48: Tin Mừng). Khi ta làm ơn cho kẻ hại
ta, thì ta được đồng danh với Chúa Giê-su, vì cùng là “Con Đấng Tối Cao” (x Lc
1,32 = Lc 6,35).
Vậy chỉ khi nào ta biết
dùng của cải rộng tay chia sẻ đúng ý Chúa và cầu nguyện cho kẻ ác biết sám hối
trở về, ta mới thực hành Lời Chúa Giê-su dạy: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau, như
Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 13,34: Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
+ Ở đâu tội lỗi đã làn tràn, ở đó ân sủng càng chan chứa (Rm 5,20)
+ Kẻ nào làm cho một tội nhân bỏ đường lầm lạc mà trở về thì cứu được
linh hồn ấy khỏi chết mà che lấp được muôn vàn tội lỗi của mình (Gc 5,19).
http://phaolomoi.net
LM. GIUSE ĐINH QUANG THỊNH