BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Cv 18,1-8
1 Hồi ấy, ông Phao-lô rời A-thê-na đi Cô-rin-tô.2
Tại đây, ông gặp một người Do-thái tên là A-qui-la, quê ở Pon-tô, vừa mới từ
I-ta-li-a đến, cùng với vợ là Pơ-rít-ki-la, vì hoàng đế Cơ-lau-đi-ô đã ra lệnh
cho mọi người Do-thái phải rời Rô-ma. Ông Phao-lô đến thăm hai ông bà,3
và vì cùng nghề, nên ông ở lại nhà họ và cùng làm việc: họ làm nghề dệt lều.4
Mỗi ngày sa-bát, ông thảo luận tại hội đường, cố thuyết phục cả người Do-thái
lẫn người Hy-lạp.
5 Khi ông Xi-la và ông Ti-mô-thê từ
Ma-kê-đô-ni-a xuống, thì ông Phao-lô chỉ lo giảng, long trọng làm chứng cho
người Do-thái biết rằng Đức Giê-su chính là Đấng Ki-tô.6 Bởi họ
chống đối và nói lộng ngôn, nên ông giũ áo mà bảo họ: "Máu các người cứ đổ
xuống trên đầu các người! Phần tôi, tôi vô can; từ nay trở đi, tôi sẽ đến với
người ngoại."7 Ông rời bỏ chỗ ấy đến nhà một người ngoại tôn
thờ Thiên Chúa, tên là Ti-xi-ô Giút-tô, ở sát bên hội đường.8 Ông
Cơ-rít-pô, trưởng hội đường, tin Chúa, cùng với cả nhà. Nhiều người Cô-rin-tô
đã nghe ông Phao-lô giảng cũng tin theo và chịu phép rửa.
ĐÁP CA: Tv 97
Đ. Chúa đã
mạc khải ơn Người cứu độ trước mặt muôn
dân. (x c 2)
1 Hát lên mừng Chúa một bài ca mới,
vì Người đã thực hiện bao kỳ công. Người chiến thắng nhờ bàn tay hùng mạnh, nhờ
cánh tay chí thánh của Người.
2 Chúa đã biểu dương ơn Người cứu
độ, mạc khải đức công chính của Người trước mặt chư dân; 3ab Người
đã nhớ lại ân tình và tín nghĩa dành cho nhà Ít-ra-en.
3cd Toàn cõi đất này đã xem thấy ơn
cứu độ của Thiên Chúa chúng ta. 4 Tung hô Chúa, hỡi toàn thể địa
cầu, mừng vui lên, reo hò đàn hát.
BÀI GIẢNG
ĐỜI LÀ
THUYỀN LƯỚT SÓNG
Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Ít
lâu nữa anh em sẽ không còn trông thấy Thầy, rồi ít lâu nữa anh em sẽ lại thấy
Thầy” (Ga 16,16: Tin Mừng). Ngài nói với các môn đệ như thế, ta có thể
hiểu :
-
Theo
nghĩa lịch sử.
-
Theo
nghĩa Mục vụ.
-
Theo
nghĩa mầu nhiệm Nước Thiên Chúa.
-
Theo
nghĩa ngày cánh chung.
1/ THEO NGHĨA LỊCH
SỬ
+
“Ít
lâu nữa anh em sẽ không còn trông thấy Thầy”: Đây là Lời Đức Giê-su tâm
sự với các môn đệ sau bữa Tiệc Ly trước giờ Tử Nạn, vì chẳng bao lâu nữa những kẻ ghét Đức
Giê-su sẽ đến bắt Ngài và lên án tử thập giá ! Các môn đệ bỏ Thầy chạy trốn hết!
(Mc 14,50). Và người ta sẽ an táng Ngài trong
mộ, lúc đó các môn đệ không còn thấy Thầy.
+
“Ít
lâu nữa anh em sẽ lại thấy Thầy”. Đức Giê-su báo cho các môn đệ biết
trước Ngài sẽ bị giết, nhưng sau ba ngày sẽ sống lại và đến gặp các môn đệ (x Ga
20, 19-23).
2/ THEO NGHĨA MỤC VỤ
“Ít lâu nữa anh em sẽ không thấy
Thầy, rồi ít lâu nữa anh em lại thấy Thầy” (Ga 16,16). Đời người Ki-tô
hữu làm chứng cho Chúa khác nào con thuyền vượt biển, có lúc được yên, có lúc
bị sóng làm chao đảo ; thì đời các Tông
Đồ làm chứng cho Chúa có lúc bị kẻ ác tấn công như không thấy Chúa ra tay bênh
đỡ ; có lúc thành công rực rỡ hơn lòng mơ ước, đến như phải hô lên rằng: “Chúa
đó!” (Ga 21,7) Đan cử như đời Tông Đồ Phao-lô, có lúc ông bị ném đá tưởng đã
chết (x Cv 14,19) ; có lúc ông lại được nhiều người nhiệt tình cộng tác như ông
gặp một người Do Thái tên là Aquila giúp ông nghề dệt vải kiếm tiền sống qua
ngày, rồi sau đó khi hai ông Sila và Timothe đến, ông Phao-lô liền bỏ dệt vải
cùng chung đường với hai ông đi truyền giáo. Lòng các ông đang hân hoan phấn
khởi, thì lại bị một số người Do Thái chống đối nói lộng ngôn, nên các ông bỏ
họ sang vùng dân ngoại, thì được gặp người đầy Đức Tin là ông Titiogiusto, có
nhà ngay bên cạnh hội đường thuận lợi cho việc giảng dạy của các ông. Rồi các
ông lại gặp ông Krispo, viên trưởng hội đường đã tin theo Chúa, làm một với cả
gia đình, cùng nhiều người miền Corintho được nghe Tin Mừng, thì đã tin vào
Chúa và chịu thanh tẩy (x Cv 18, 1-8: Bài đọc).
Đời chứng nhân của các Tông Đồ
trôi nổi như thế, đúng như lời thánh Tông Đồ nói: “Một chút gian truân nhẹ nhõm trong hiện tại, gây nên cho chúng ta đời
đời một khối vinh quang siêu vời tuyệt đỉnh, miễn là chúng ta đừng dán mắt vào
những điều trông thấy được, nhưng là vào những điều mắt không trông thấy, vì
hữu hình là phù vân, vô hình mới trường
cửu” (2Cr 4,17-18). Thực là “ai nghẹn
ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng” (Tv 126/125,5).
Bởi vì Đức Giê-su đã nói với chúng
ta rằng:
-
“Anh
em sẽ khóc sẽ than còn thế gian sẽ mừng rỡ” (Ga 16,20a: Tin Mừng). Có
nghĩa là khi phục vụ đồng loại, ta càng gặp nhiều đau khổ, càng đem lại cho
đồng loại nhiều lợi nhuận nhiều niềm vui.
-
“Anh
em sẽ phải ưu phiền, nhưng sự ưu phiền của anh em trở thành niềm vui”
(Ga 16,20b: Tin Mừng). Có nghĩa là nếu ta làm vì Chúa, với Chúa, trong Chúa, mà
ta gặp khổ, có lúc xem như thất bại, thì hãy xác tín như thánh Phao-lô: “Tôi
vui thỏa trong các nỗi yếu đuối, trong lăng nhục, trong quẫn bách, trong bắt
bớ, và cùng khốn vì Đức Ki-tô. Vì khi tôi yếu chính là lúc tôi mạnh”
(2Cr 12,10).
Ta cứ nhìn Đức Giê-su trong ngày
Thứ Sáu Tuần Thánh, người đời cho đó là
thất bại, là ô nhục. Nhưng dưới cái nhìn của Thiên Chúa, thì đó lại là ngày
thành công nhất, vinh quang nhất của Thiên Chúa dành cho loài người. Có thể nói
suốt 33 năm Đức Giê-su phục vụ trên dương thế giá trị không sánh bằng ngày Thứ
Sáu Tuần Thánh.
Tôi nhớ lúc 11 giờ trưa ngày 15
tháng 8 năm 1976, một số anh em Chủng sinh cùng lớp đến thăm Đức Cha Phanxico
Xavie Nguyễn Văn Thuận đang bị nhà cầm quyền cộng sản ép phải từ chức Giám mục
Phó Giáo Phận Saigon, và ngài biết trước sẽ bị bắt, nên nói với anh em chúng
tôi: “Ngày Thứ Sáu Tuần Thánh người ta
cho Chúa Giê-su thất bại nhưng lại là
ngày thành công nhất”. Chỉ 10 phút sau, công an thành phố ập vào
Chủng viện bắt Đức cha Thuận đi tù ! Tưởng ngài vô tội được về sớm, ai dè 13
năm trong tù, có lúc tưởng ngài đã chết ! Tôi tin rằng lời Đức cha Thuận nói
như thế là Chúa mở miệng ngài, để nhắc nhở cho mọi tín hữu, nhất là hàng Giáo
sĩ Việt Nam đừng sợ gian khổ vì Tin Mừng ; trái lại, phải hân hoan khi gặp khó
khăn là cơ hội Chúa làm cho hạt giống Đức Tin nảy mầm, như lời ông Terturiano
nói: “Máu các thánh Tử Đạo là hạt giống
phát sinh các Ki-tô hữu”. Trong các Giám mục Việt Nam sau ngày 30-04-1975,
không vị nào bị khổ như Đức Cha Thuận ; nhưng nay cũng chưa có Giám mục VN nào
được đa số giáo dân trên thế giới đề nghị phong thánh, ngoại trừ Đức Hồng y
Phanxico Nguyễn Văn Thuận. Quả thật, đúng như Lời Đức Giê-su đã nói: “Ưu phiền của anh em sẽ trở thành niềm vui”
(Ga 16,20b: Tin Mừng).
3/ THEO NGHĨA MẦU NHIỆM NƯỚC THIÊN CHÚA
“Ít lâu nữa anh em sẽ không thấy
Thầy, và ít lâu nữa anh em lại thấy Thầy” (Ga 16,16). Có nghĩa là qua
sự chết Đức Giê-su về cùng Chúa Cha, thì từ bấy giờ các môn đệ bắt đầu cử hành
Phụng Vụ theo lệnh Chúa truyền (x 1Cr 11,24-25) ; lúc ấy các ông lại gặp thấy
Ngài qua Bí tích, đặc biệt là Bí tích Thánh Thể.
4/ THEO NGHĨA CÁNH CHUNG
“Ít lâu nữa anh em sẽ không thấy
Thầy, và ít lâu nữa anh em lại thấy Thầy” (Ga 16,16). Có nghĩa là sau
khi Đức Giê-su từ cõi chết sống lại, Ngài còn ở với môn đệ 40 ngày (x Cv 1,3) ;
rồi Ngài về cùng Cha để dọn chỗ cho tất cả những ai tin theo Ngài, mà chu toàn
ý Cha trên Trời. Đến ngày cánh chung Ngài trở lại, làm cho hồn xác họ sống lại,
và Ngài sẽ đón họ về cùng Chúa Cha, để Thầy ở đâu, trò cũng được ở đó (x Ga
14,2-3).
Những điều trên đây, Đức Giê-su
không chỉ tỏ riêng cho các môn đệ Ngài biết, mà Chúa còn “mạc khải ơn cứu độ trước mặt muôn dân” (Tv 98/97, 2: Đáp ca).
Mẹ Tê-rê-sa Calcutta lừng danh trên
thế giới về lòng bác ái và khoan dung. Dưới tay mẹ có hơn 4.000 nữ tu và trên
500 sư huynh. Mẹ hoạt động trên 80 quốc gia. Kinh phí hằng năm mẹ phải tiêu
dùng cho người nghèo trên 50 triệu dollars. Mẹ được giải thưởng Nobel Hòa Bình
vào năm 1979. Thế mà một ký giả người Anh, tên Christopher Hisson đã vu khống
cho mẹ đủ điều xấu xa: nào là liên kết với nhà độc tài Duvalier ở Haiti, với
Enver Hossa ở Albani, chống phá cực đoan quá khích, là sứ giả của Đức Giáo
hoàng Gio-an Phao-lô II thủ cựu, mỗi năm đã đưa cho Đức Giáo hoàng một triệu Mỹ
kim chứ không phải lo cho người nghèo. Ông Christopher Hisson đã dựng thành
phim, lấy tên là “Thiên Thần của Hỏa Ngục”, và đã phát trên bốn kênh của Đài
Truyền Hình Anh quốc tối ngày 08-11-1994!
Cuốn phim này đã bị
người Công giáo ở Ấn-Độ cực lực phản đối. Đức Hồng y B. Hillin, Chủ tịch Hội
Đồng Giáo Hội Anh giáo đã gọi cuốn phim này là “Trò chơi thô bỉ đối với Tê-rê-sa Calcutta”
. Ông Avan Khara đứng đầu tổ chức Bác Ái ở Bom-Bay nói: “Chỉ ai có tâm trí bệnh hoạn mới nghĩ đến việc tấn công mẹ Tê-rê-sa như
vậy. Bởi vì mẹ giúp đủ thứ người nghèo của Ấn-Độ, Hồi Giáo, Công Giáo, cũng như
các tôn giáo khác!”
Phóng viên báo Ananda
Beata Patrice Calcutta đã phỏng vấn mẹ về chuyện này :
- Mẹ có phản ứng gì không? Mẹ có muốn chúng tôi cải chính
trên tờ báo của chúng tôi không?
Mẹ ôn tồn đáp :
- Chính bạn là người phải quyết định xem phải sống thế nào.
Phần tôi, tôi vẫn tiếp tục làm việc cho bốn cơ sở ở Anh quốc để giúp đỡ mọi
người nghèo, tâm hồn tôi vẫn bình an, tôi xin Chúa tha thứ cho Christopher
Hisson.
Với lòng quảng đại,
khiêm tốn như thế nên ngày qua đời, mẹ đã được quốc táng theo nghi thức của Ấn.
Nhiều cường quốc trên thế giới như Mỹ, Ấn-Độ, Úc v.v… đã treo cờ tang, và xin
nhận mẹ làm Công Dân Danh Dự cho quốc gia mình, mặc dù mẹ là người gốc Phi
Châu.
Nay Giáo Hội đang lo
thủ tục phong thánh cho mẹ, vì mẹ đã sống Lời Chúa Giê-su dạy: “Phúc cho các con khi người ta sỉ mạ các con
và bắt bớ, đặt điều nói xấu về các con một cách lếu láo vì cớ Thầy. Hãy vui
sướng và hân hoan, vì phần thưởng của các con thật lớn lao ở trên trời. Vì cũng
như thế, chúng cũng bắt bớ các tiên tri, tiền bối của các con.” (Mt 5,11-12).
Quả thật, đời phục vụ của Mẹ
Tê-rê-sa nhiều lúc chẳng thấy Chúa có mặt trong công việc đầy khó khăn, nhưng
cũng không thiếu lúc Mẹ chỉ thấy Chúa làm chủ công việc của Mẹ.
Vậy tất cả những ai trung thành chu
toàn thành sứ mệnh Chúa trao phó, thì đều được Chúa Giê-su hứa: “Thầy sẽ không để anh em mồ côi. Thầy sẽ lại
đến với anh em, và lòng anh em sẽ vui mừng” (Ga 14,18: Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Một chút gian truân nhẹ bỗng trong hiện tại, gây nên cho
chúng ta đời đời một khối vinh quang siêu vời tuyệt đỉnh (2Cr 4, 17).