BÀI GIẢNG
Bài đọc 1 : ( 2 Sb 36:14-16, 19-23). Bài đọc 2 : ( Ep 2:4-10). Tin Mừng : (Ga 3:14-21)
LÒNG TIN VÀ ÂN SỦNG
Tất cả các thủ lãnh của các tư tế và dân chúng mỗi ngày một thêm bất trung bất nghĩa, học theo mọi thói ghê tởm của chư dân Nhưng Thiên Chúa vẫn không ngừng sai các sứ giả của Ngài đến để cảnh tỉnh họ, vì Ngài vẫn hằng yêu thương họ. Thế nhưng họ nhạo cười các sứ giả của Ngài, khinh thường lời của Ngài và chế giễu các ngôn sứ. Nhưng nhờ lời cầu của Môsê mà ai nhìn lên con rắn đồng được treo lên thì được thoát chết để được vào miền đất hứa. Nhưng vào được đất hứa, dân Chúa lại thất trung, không nghe lời các ngôn sứ, nên Chúa lại để cho kẻ ngoại đến dẹp thánh địa của họ, và để cho dân Ngài bị bắt đi lưu đày bên Babylon.Lòng dạ con người là như thế đó. Nhưng trong thời kỳ lưu đày tại Babylon, dân Ngài đã biết sám hối, và Ngài lại cho vua Ba tư là Cyros giải phóng họ khỏi ách lưu đày ở Babylon.Dầu cho con người bội tình bội nghĩa, tình yêu của Thiên Chúa đối với con người vẫn không thay đổi.
Bài Tin Mừng hôm nay, nhắc lại cho ông Nicôđêmô về việc ông Môsê giương cao con rắn đồng trong sa mạc để ai nhìn lên con rắn ấy thì được chữa lành, Đức Giê su muốn ám chỉ về số phận của Ngài: “ Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời.” Rồi Ngài quả quyết : “ Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời.” ( Ga 3: 14-15) Như thế, Thiên Chúa sai Con của Ngài đến thế gian không phải để lên án, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Ngài mà được cứu độ.
Một câu chuyện huyền thoại của Ấn Độ kể rằng: Thời xưa, lúc đất nước còn hoang sơ, có một con thỏ tên là Pôlixa. Thỏ Pôlixa rất thương người, ai xin gì cũng cho, không từ chối ai bao giờ. Một hôm có một cụ già lom khom chống gậy đi tới và nói: “Già đói lắm! Suốt mùa nước lũ, già không có gì ăn. Chắc già sắp chết mất! Giờ đây già chỉ thèm một miếng thịt thỏ. Pôlixa có cho già được không?” Thỏ nhìn ông già hom hem yếu đuối, tội nghiệp quá! Thỏ bảo ông: “Được rồi. Ông chờ cháu một lát.” Pôlixa đi kiếm củi xếp thành đống, rồi nổi lửa lên và nói: “ Ông chờ thịt cháu chín, ông lấy mà ăn.” Rồi thỏ chụm chân nhảy vào lửa. Bỗng nhiên lửa tắt và ông già biến mất. Thì ra đó là một vị thần được được Thượng Đế cho phép đến thử lòng thỏ. Về sau, để thưởng công, Thượng Đế cho thỏ Pôlixa về vui đùa mãi bên mặt trăng.
Đây chỉ là một câu chuyện huyền thoại, nhưng hàm ý nói đến lòng bác ái thương người, sẵn sàng hy sinh chính mình vì người khác. Vì yêu thương và muốn cứu chuộc con người khỏi phải diệt vong, Đức Kitô đã vâng theo ý của Chúa Cha để chết cho con người được sống. Đức Kitô đã hiến mạng sống mình vì người mình yêu.
Con người tự lên án mình khi không tin vào Con Thiên Chúa là ánh sáng thế gian: “ Ánh sáng đã đến thế gian, nhưng người ta đã chuộng bóng tối hơn ánh sáng vì các việc họ làm đều xấu xa ( c. 19). Ánh sáng xóa tan bóng tối ấy là Đức Kitô. Ngài là đường, là sự thật và là sự sống.Vì thế, “ Ai tin vào con của Ngài thì không bị lên án, nhưng kẻ không tin, thì bị lên án rồi. Vì đã không tin vào danh của Con Một Thiên Chúa.” ( Ga 3 : 18)
Ngày nay, nhìn lên thánh giá, chúng ta thấy được gì ở đó?Thấy tình yêu thủy chung, bao dung, luôn tha thứ của Thiên Chúa,thấy sự vô ơn bội phản của con người.Tình yêu của Thiên Chúa không dành riêng cho một dân tộc nào nhưng cho mọi dân tộc, không dành riêng cho con cái của ánh sáng, nhưng cũng cho những con cái của bóng tối. Điều kiện để được cứu độ, ngoài đức tin, còn phải có ân sủng của Thiên Chúa như thánh Phaolô đã viết cho tín hữu Êphêxô: “ Chính do ân sủng và lòng tin mà anh em được cứu độ.”( Ep 2 : 5a)
Tin và yêu là hai thực tại không thể tách biệt trong tình yêu. Không tin thì không thể yêu, và không yêu thì không thể tin. Ánh sáng và bóng tối là hai thực tại đối nghịch.Tin và yêu vào Đức Kitô là đi trong ánh sáng, ngược lại là đi trong bóng tối!
LM GIUSE TRỊNH NGỌC DANH