BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC : Ds 21,4-9
4 Hồi
đó, từ núi Ho, họ lên đường theo đường Biển Sậy, vòng qua lãnh thổ Ê-đôm; trong
cuộc hành trình qua sa mạc, dân Ít-ra-en mất kiên nhẫn.5 Họ kêu
trách Thiên Chúa và ông Mô-sê rằng: "Tại sao lại đưa chúng tôi ra khỏi đất
Ai-cập, để chúng tôi chết trong sa mạc, một nơi chẳng có bánh ăn, chẳng có nước
uống? Chúng tôi đã chán ngấy thứ đồ ăn vô vị này."
6 Bấy giờ Đức Chúa cho rắn độc
đến hại dân. Chúng cắn họ, khiến nhiều người Ít-ra-en phải chết.7
Dân đến nói với ông Mô-sê: "Chúng tôi đã phạm tội, vì đã kêu trách Đức
Chúa và kêu trách ông. Xin ông khẩn cầu Đức Chúa để Người xua đuổi rắn xa chúng
tôi." Ông Mô-sê khẩn cầu cho dân.8 Đức Chúa liền nói với ông:
"Ngươi hãy làm một con rắn và treo lên một cây cột. Tất cả những ai bị rắn
cắn mà nhìn lên con rắn đó, sẽ được sống."9 Ông Mô-sê bèn làm
một con rắn bằng đồng và treo lên một cây cột. Và hễ ai bị rắn cắn mà nhìn lên
con rắn đồng, thì được sống.
ĐÁP CA : Tv 101
Đ. Lạy Chúa, xin nghe lời con cầu khẩn,
tiếng con kêu, mong được thấu tới Ngài. (c 2)
2 Lạy Chúa, xin nghe lời con cầu
khẩn,tiếng con kêu, mong được thấu tới Ngài. 3 Buổi con gặp gian
truân, xin Ngài đừng ẩn mặt, trong ngày con cầu cứu, xin Ngài lắng tai nghe và
mau mau đáp lời.
16 Bấy giờ chư dân sẽ sợ uy danh
Chúa, mọi đế vương hoàn cầu uý kính Ngài vinh hiển. 17 Vì Chúa sẽ
xây dựng lại Xi-on, sẽ xuất hiện quang vinh rực rỡ. 18 Người đoái
nghe dân bị bóc lột kêu cầu, chẳng khinh thường lời họ nguyện xin.
19 Điều này phải ghi lại cho đời sau
được biết, dân hậu sinh phải ca tụng Chúa Trời 20 Vì Chúa đưa mắt từ
toà cao thánh điện, từ trời xanh đã nhìn xuống cõi trần, 21 để nghe
kẻ tù đày rên siết thở than và phóng thích những người mang án tử.
BÀI GIẢNG
CHÚA GIÊSU LÀ MANNA THẬT
Dân tộc Do Thái được Chúa hứa cho
định cư tại vùng đất chảy sữa và mật (x Xh 3,8). Nhưng thực ra đó chỉ là tiên
báo cho ai tin vào Chúa Giê-su để được Ngài dẫn dắt, chăm sóc đưa vào nước
Thiên Chúa (Hội Thánh) mới thực là đất chảy sữa và mật. Do đó, dân Do Thái từ
lúc thoát ách nô lệ Ai Cập để tiến về miền đất Hứa trong suốt 40 năm, hằng ngày
Chúa mưa manna và cho chim cút bay đến, sáng nào dân cũng lượm về nấu ăn (x Xh
16) và nước trong lành từ tảng đá chảy ra cho dân uống thỏa thuê (x Xh 17).
Lương thực của họ đơn giản chỉ có thế thôi, mà ai ăn cũng khỏe mạnh, đi hoài mà
không biết mỏi, chạy mà không biết mệt (x Is 40,29-31) ; họ mạnh đến nỗi kẻ thù
nào cũng đánh thắng, nhất là nhờ có ông Mô-sê giang tay cầu nguyện, vì Thiên
Chúa là cờ trận của họ (x Xh 14,25 ; 17,8-16). Nhưng vì dân chỉ có manna và chim cút ăn mãi cũng chán, nên thèm củ
hành củ tỏi bên Ai Cập đã từng sống kiếp nô lệ. Bởi thế dân phản đối ông Mô-sê,
họ cho ông đã lầm dẫn họ ra khỏi Ai Cập, bây giờ mới thấy tránh vỏ dưa (thoát
nô lệ Ai Cập) lại gặp vỏ dừa (chán ngấy
manna), thế là họ hùa nhau ném đá ông Mô-sê ! Tức thì Chúa cho rắn trong
rừng bò ra cắn chết họ nội trong một ngày 23.000 người (x 1Cr 10,8 ; Ds 21,4-9
: Bài đọc).
Đức Giê-su được Chúa Cha sai vào
trần gian, Ngài mới đích thực là ông Mô-sê dẫn đưa cả loài người vào đất hằng
sống. Thế mà số phận của Ngài chẳng hơn gì ông Mô-sê. Đức Giê-su biết trước dân
Do Thái quyết tâm giết Ngài, chỉ vì Ngài tỏ mình ra cho họ biết sự thật : “Nếu các ông không tin là Tôi Hằng Hữu, các
ông sẽ mang tội lỗi mình mà chết” (Ga 8,24 : Tin Mừng). Lời này là “hạt giống Đức Ki-tô gieo, ai tuân giữ Lời
Ngài sẽ muôn đời tồn tại” (Tung Hô Tin Mừng). Vì Ngài là Chúa nên chính Ngài
đã sai ông Mô-sê dẫn dắt cha ông họ chiếm miền đất Chúa hứa (x Xh 3,8). Thế mà dòng giống lỳ
lợm và độc ác này đòi giết Đấng được Chúa Cha sai đến để giải phóng, chăm sóc loài người không còn nô lệ cho satan,
hơn xưa Chúa đã sai ông Mô-sê dẫn dân thoát ách nô lệ Ai Cập (x Ga 8,21-30 :
Tin Mừng).
Nhưng sức mạnh tình thương của
Thiên Chúa mãnh liệt, không chịu bó tay trước gian ác loài người, chúng giết
Con Một Thiên Chúa, thì chỉ ba ngày sau Ngài đánh gục thần chết và sống lại
vinh quang, hoàn tất Phụng Vụ Mới thay cho Phụng Vụ Do Thái giáo, để nên Thần Lương
hơn lương thực Chúa ban cho dân Do Thái xưa. Nhưng chỉ có những ai tin mà đón nhận thì mới được sự sống
dồi dào (x Ga 10,10). Thậm chí “dù thân
xác họ đã chết vì tội đã phạm, Thánh
Thần cũng làm cho họ được sống,vì họ đã được trở nên công chính trong Chúa
Giê-su”(Rm 8,10).
Như thế, Bí tích Thánh Thể là
nguồn tha tội cho ta được sống bằng sự sống của Thiên Chúa (x Ga 6,57). Xưa dân
Do Thái xúc phạm đến ông Mô-sê nên bị rắn cắn, nhưng nhờ ông Mô-sê cầu khẩn
Chúa, Ngài đã nhận lời ông và bảo ông đúc con rắn đồng treo lên cột, ai bị rắn
cắn chỉ cần nhìn lên nó thì thoát chết (x Ds 21,6-9 : Bài đọc). Giá trị ấy thua
xa nay ta dù có phạm đến Chúa, thì ta
không chỉ nhìn lên Đức Giê-su trên thập giá để được thoát chết, mà nhất là ta còn
được ăn chính Máu Thịt Ngài đã chết vì tội ta, cho ta sống đời đời. Chính Đức
Giê-su đã xác nhận con rắn đồng của ông Mô-sê treo lên cây cột là ám chỉ về
Ngài (x Ga 3,14-15 ; 8,28 : Tin Mừng).
Thế mà ngày nay nhiều người không
chịu hiểu, không tin, họ cũng giống như dân Do Thái thời Đức Giê-su. Lý do
người ta không hiểu, không tin vào Đức Giê-su là vì giữa Ngài với loài người
khác hẳn nhau. Đức Giê-su nói : “Các ông
bởi hạ giới; còn tôi, tôi bởi thượng giới. Các ông thuộc về thế gian này; còn
tôi, tôi không thuộc về thế gian này” (Ga 8,23 : Tin Mừng). Do đó, ai cũng
chỉ ham muốn tìm kiếm những điều có giá trị nơi trần thế, như thích ăn trên
ngồi trốc, thích thân xác cường tráng, thích dư dật tiền của... Nói chung thích
tìm những gì làm thỏa mãn nhu cầu thân xác mà thôi ! Loại người này thánh
Phao-lô nói : “Họ đã lấy cái bụng làm
chúa, vinh quang đặt nơi điều đáng xấu hổ” (Pl 3,19).
Chỉ những ai được kết hợp với Chúa
Giê-su khởi đi từ Bí tích Thánh Tẩy mới thuộc về Ngài, thì phải đi tìm của ăn
từ Trời ban cho là Chúa Giê-su Phục Sinh (Thánh Thể). Bởi thế Đức Giê-su nói
với người Do Thái : “Hãy ra công làm việc
không phải vì lương thực mau hư nát, nhưng để có lương thực thường tồn đem lại
phúc trường sinh, là thứ lương thực Con Người sẽ ban cho các ông, bởi vì chính
Con Người là Đấng Thiên Chúa Cha đã ghi dấu xác nhận. Thật, tôi bảo thật các
ông, không phải ông Mô-sê đã cho các ông ăn bánh bởi trời đâu, mà chính là Cha
tôi cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực, vì bánh Thiên Chúa ban là
bánh từ trời xuống, bánh đem lại sự sống cho thế gian." (Ga 6,27.32-33).
Ai không đón nhận lương thực không
bao giờ hư nát được Chúa Giê-su ban khi Hội Thánh cử hành Phụng Vụ, chắc chắn
người ấy phải chết. Đó là ý nghĩa Lời Ngài nói với họ : “Ta ra đi, các ngươi sẽ tìm kiếm Ta và các ngươi sẽ chết trong tội của
các ngươi. Ta đi đâu các ngươi không thể đến được” (Ga 8,21 : Tin Mừng).
Người ta hỏi ông Napoléon, vua nước Pháp : “Đời vua biến cố nào, giây phút nào làm ngài sung sướng hạnh phúc nhất?”
Vua đáp : “Ngày tôi được Rước Lễ Lần Đầu”.
Thế mà ngày nay nhiều em chỉ háo hức được Rước Lễ Lần Đầu, sau đó lại lạnh nhạt
không muốn đến dự Lễ! Đâu còn mấy em nhớ đến hạnh phúc trong ngày trọng đại đó
như vua Napoléon!
Ngày nay, đa số những người mang
danh là dân Thiên Chúa, nhưng họ vẫn sống đạo theo kiểu Do Thái giáo, vì họ chỉ
dừng lại niềm xác tín “có thực mới vực được đạo”, nên họ dốc toàn lực đi tìm
kiếm những giá trị ở đời này, mà coi nhẹ hay gạt bỏ Lời Chúa dạy :
- Hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa trước và sự công chính của
Ngài, còn các sự khác Ngài ban thêm cho (Mt 6,33).
- Hãy ra công làm việc đừng vì lương thực hư nát, nhưng vì lương thực lưu lại đến sự sống đời
đời
(Ga 6,27).
- Của ăn nuôi sống con người không phải chỉ nhờ cơm bánh,
nhưng còn nhờ thi hành mọi Lời Thiên Chúa phán (Mt 4,4 ; Ga 4,34).
Ai không nhớ thực hành những lời
trên, dù họ có ra công làm việc, họ vẫn bỏ của vào túi thủng.
Ta hãy nhìn lên Chúa Giê-su Thập
Giá nghe tiếng Ngài rên lên : “Ta khát” (Ga 19,28), Ngài khát khao
ta đến ăn lễ Vượt Qua của Ngài là tiệc Thánh Thể (x Lc 22,15), nên lúc Ngài lập
Bí tích Thánh Thể, Ngài nói với các môn đệ : “Các ngươi hãy làm việc này mà NHỚ đến Thầy” (1Cr 11,23-25). Làm gì
để thỏa lòng nhớ ai, đó là hành động của tình yêu năng nổ nhất, làm cho người
yêu “đã khát” vì tình yêu đã được đáp trả. Vì ta yêu ai, thì ta ấp ủ người đó
trong lòng, còn nhớ ai thì không thể khoan giãn chần chừ, nhưng hết sức mau mắn
bằng mọi cách chộp lấy người yêu, không để vuột khỏi tay, không thể xa vắng
người yêu. Vậy ta đã làm gì để thể hiện ta nhớ Chúa Giê-su nhất, yêu Ngài nhất,
nếu không phải là vượt mọi rào cản mau mắn đến dự tiệc Thánh Thể. Đây là bữa tiệc Chúa thiết đãi dân
Ngài vào ngày Chúa cứu độ như ngôn sứ Isaia đã loan báo : “Ngày
ấy, trên núi này,Đức Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc: tiệc thịt
béo, tiệc rượu ngon, thịt béo ngậy, rượu ngon tinh chế. Trên núi này, Người sẽ
xé bỏ chiếc khăn che phủ mọi dân, và tấm màn trùm lên muôn nước.Người sẽ vĩnh
viễn tiêu diệt tử thần. Đức Chúa là Chúa Thượng sẽ lau khô dòng lệ trên khuôn
mặt mọi người, và trên toàn cõi đất, Người sẽ xoá sạch nỗi ô nhục của dân
Người. Đức Chúa phán như vậy. Ngày ấy, người ta sẽ nói : "Đây là Thiên Chúa chúng ta, chúng ta từng
trông đợi Người, và đã được Người thương cứu độ. Chính Người là Đức Chúa chúng
ta từng đợi trông.Nào ta cùng hoan hỷ vui mừng bởi được Người cứu độ."
(Is 25,6-9). Ta có dự tiệc này thì lời cầu nguyện của ta mới chắc được Chúa
nhậm lời, vì “Chúa đưa mắt từ toà cao
thánh điện,từ trời xanh đã nhìn xuống cõi trần, để nghe kẻ tù đày rên siết thở
than và phóng thích những người mang án tử. Vậy lạy Chúa, xin nghe tiếng con
cầu khẩn, tiếng con kêu mong được thấu tới Ngài” (Tv 102/101, 2. 20-21 :
Đáp ca).
Bà Robert, người
Pháp bị bại liệt vào tuổi 26 (1930), bà chỉ sống đời thực vật, không ăn uống
được gì suốt 56 năm ngoại trừ mỗi ngày bà được Rước Lễ, thế mà tới năm 1986 bà
mới qua đời, đáng lẽ bà đã chết ở tuổi 26, nhưng nhờ được rước Chúa mà bà sống
thọ tới 82 tuổi.
Bà kể lại cho mọi
người nghe : “Khi tôi được rước Chúa vào
lòng, như có một sức sống mới lưu truyền tăng thêm nghị lực trong tâm hồn tôi,
tôi không thể diễn tả cho ai hiểu được, vì đó là cảm nghiệm đặc biệt Chúa chỉ
tỏ mình cho tôi !”
THUỘC LÒNG
+ Ai ăn Ta nó sống nhờ Ta, như Ta sống nhờ Cha Ta (Ga 6,57).
+ Đấng tác thánh là Đức Giê-su và những người được thánh hóa cùng một
nguồn gốc cùng một xương thịt, vì thế Ngài không hổ thẹn gọi ta là anh em
(Dt 2,11.14).
LM. GIUSE ĐINH QUANG
THỊNH