BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC I :
St 2,4b-9.15
4b
Ngày ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa làm ra đất và trời, 5 chưa có bụi
cây ngoài đồng nào trên mặt đất, chưa có đám cỏ ngoài đồng nào mọc lên, vì ĐỨC
CHÚA là Thiên Chúa chưa cho mưa xuống đất và không có người để canh tác đất
đai.6 Nhưng có một dòng nước từ đất trào lên và tưới khắp mặt đất.7
ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa lấy bụi từ đất nặn ra con người, thổi sinh khí vào lỗ
mũi, và con người trở nên một sinh vật.8 Rồi ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa
trồng một vườn cây ở Ê-đen, về phía đông, và đặt vào đó con người do chính mình
nặn ra. 9 ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa khiến từ đất mọc lên đủ mọi thứ cây
trông thì đẹp, ăn thì ngon, với cây trường sinh ở giữa vườn, và cây cho biết điều
thiện điều ác. 15 ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa đem con người đặt vào vườn
Ê-đen, để cày cấy và canh giữ đất đai.
ĐÁP CA : Tv
103
Đ. Lạy
Chúa là Thiên Chúa con thờ, Chúa muôn trùng cao cả ! (c 1bc)
1bc Lạy
CHÚA là Thiên Chúa con thờ, Chúa muôn trùng cao cả! 14a Ngài khiến
mọc cỏ xanh nuôi sống đàn gia súc, làm tốt tươi thảo mộc cho người thế hưởng
dùng.
14b Từ
ruộng đất, họ kiếm ra cơm bánh, 15 chế rượu ngon cho phấn khởi lòng
người, xức dầu thơm cho gương mặt sáng tươi, nhờ cơm bánh mà no lòng chắc dạ.
20 Đêm
trở lại khi Chúa buông màn tối, chốn rừng sâu, muông thú tung hoành. 21
Tiếng sư tử gầm lên vang dội, chúng săn mồi, gào xin Chúa cho ăn.
22 Ánh
dương lên, chúng bảo nhau về, tìm hang hốc, chui vào nằm nghỉ. 23
Đến lượt con người ra đi làm lụng,những mải mê tới lúc chiều tà.
24 Công
trình Ngài, lạy CHÚA, quả thiên hình vạn trạng! Chúa hoàn thành tất cả thật
khôn ngoan,
những loài Chúa dựng nên lan tràn mặt đất.
BÀI ĐỌC II
: Cv 20,32-35
32
Khi ấy, ông Phao-lô ngỏ lời cùng các kỳ mục trong cộng đoàn Ê-phê-xô rằng
"Giờ đây, tôi xin phó thác anh em cho Thiên Chúa và cho lời ân sủng của
Người, là lời có sức xây dựng và ban cho anh em được hưởng phần gia tài cùng
với tất cả những người đã được thánh hiến.
33 "Vàng bạc hay quần
áo của bất cứ ai, tôi đã chẳng ham.34 Chính anh em biết rõ: những gì
cần thiết cho tôi và cho những người sống với tôi, đôi tay này đã tự cung cấp.35
Tôi luôn tỏ cho anh em thấy rằng phải giúp đỡ những người đau yếu bằng cách làm
lụng vất vả như thế, và phải nhớ lại lời Chúa Giê-su đã dạy: cho thì có phúc
hơn là nhận."
BÀI GIẢNG
CHÚA THƯỞNG
MỖI NGƯỜI XỨNG VIỆC HỌ LÀM
(2Cr 5,10)
Để
trở thành người tôi tớ khôn ngoan và trung tín của Thiên Chúa, qua dụ ngôn
những yến bạc chủ giao cho các đầy tớ, Đức Giêsu dạy ta phải xác tín về ba điều để thực hành :
- Khả năng
Chúa ban cho là để phục vụ.
- Làm cho
Chúa trong anh em mới thực là làm cho mình.
- Chớ lười mà
sinh láo!
&&&
1- KHẢ NĂNG CHÚA BAN CHO LÀ ĐỂ PHỤC VỤ
Ông
chủ giao cho ba loại đầy tớ những yến bạc khác nhau : người năm nén ; kẻ hai nén ; có người chỉ một nén. Chủ
giao theo khả năng mỗi người để họ kinh doanh sinh lời (x Mt 25,14-15 : Tin
Mừng).
Điều
này thánh Phaolô hướng dẫn ta hiểu cách cụ thể : “Người thì được Thần Khí ban lời khôn ngoan, kẻ khác lại được lời trí
tri, thể theo cũng một Thần Khí ; và cũng bởi Thần Khí người thì được lòng tin,
kẻ khác được đặc ân chữa bệnh, có kẻ lại được ơn làm phép lạ, người thì được
nói các thứ ngôn ngữ, kẻ lại được ơn diễn giải nhiều ngôn ngữ. Hết mọi điều ấy
cùng một Thần Khí ra uy làm nên, phân chia cho mỗi người mỗi cách, như Ngài
muốn nhằm mục đích mưu ích chung” (1Cr 12,4-11).
Vì
ngay từ lúc Thiên Chúa tạo dựng Adam,Eva, Ngài yêu thương họ nên đã trao cho
làm “chủ công trình tay Chúa sáng tạo”
(St 1,28). Thế nên họ phải cày cấy và canh giữ đất đai (x St 2,15 : Bài đọc I).
Đức Giêsu đã tỏ vinh quang Phục Sinh của Ngài trên núi Hiển Dung cho ba môn đệ để
họ được cảm nếm trước vinh quang Phục Sinh, làm các ông say mến vinh quang ấy
nên không muốn xuống núi (x Mt 17). Thế mà khi Đức Giêsu từ cõi chết sống lại,
Ngài lại tỏ mình ra giống ông Adam khi mới được Thiên Chúa tạo dựng : Ngài trao
cho Adam sứ mệnh canh tác vườn, nên khi bà Maria Madalena nhìn thấy Chúa Giêsu
Phục Sinh lại tưởng đó là người làm vườn (x Ga 20,15). Đây là hình ảnh Chúa
muốn nói với mọi Kitô hữu : Không phải đợi đến ngày cánh chung mới nhận ra giá
trị sự sống Phục Sinh, mà ngay khi ta còn sống trên đời với bàn tay lao động,
ta biến đổi sự vật chung quanh nên hoàn hảo hơn, đó cũng chính là niềm vui Phục
Sinh, mà Chúa muốn ta làm cho đồng loại cảm nghiệm ơn cứu độ Chúa muốn ban cho
loài người.
Bởi vậy lao động là cách con người thể hiện mình được
dựng nên giống Thiên Chúa (x St 1,26), đến như được đồng hóa với Chúa Giêsu (x
Gl 2,20). Vì một trong những nét ta biểu lộ giống Chúa Giêsu là qua lao động ta
nói được với mọi người : “Cha Ta hằng làm
việc, Ta cũng thế” (Ga 5,17).
Chính
vì thế mà giáo huấn của Công Đồng Vat.II, trong Hiến Chế Vui Mừng Và Hy Vọng số
35 dạy : “Hoạt động của con người phát
xuất từ con người, nên quy hướng về con người. Thật vậy, khi làm việc, con
người không những biến đổi sự vật và xã hội, mà còn cải thiện chính mình. Bởi
vì khi làm việc, con người học biết
được nhiều điều, phát triển tài năng, cũng như thoát ra và vượt khỏi chính
mình. Nếu được hiểu cho đúng thì, sự tăng triển này còn đáng gía hơn mọi của
cải thu tích được. Giá trị của con người hệ tại ở “CÁI MÌNH LÀ” hơn là ở “CÁI
MÌNH CÓ”. Như thế khi làm việc là ta có gì để chia sẻ mới thực hành Lời
Chúa Giêsu dạy : “Cho thì có phúc hơn là
lấy” (Cv 20,35 : Bài đọc II).
Tuy
nhiên đừng chỉ đầu tư hết năng lực vào việc xây dựng những thực tại trần thế,
nhằm đáp ứng nhu cầu thân xác, mà nhất là còn phải đặt việc phát triển Tin Mừng
đứng hàng đầu.
Thực
vậy, ngay từ lúc Thiên Chúa tạo dựng Adam, Ngài thổi sinh khí vào mũi ông, rồi
đặt ông vào vườn Êden để ông làm chủ và canh tác vườn (x St 2,7-9.15 : Bài đọc
I). Điều này Lời Kinh Thánh chỉ được sáng tỏ khi Chúa Giêsu từ cõi chết sống
lại, Ngài thổi Thần Khí vào các Tông Đồ rồi trao cho các ông quyền làm chủ sự
sống mọi người, nghĩa là quyền tha và quyền cầm buộc đồng loại (x Ga 20,22-23).
Các môn đệ của Đức Giêsu chỉ có thể thi hành quyền này khi các ông loan báo Tin
Mừng và cử hành các Bí tích, đặc biệt là Bí tích Thánh Thể, có thế mới giống
Tông Đồ Phaolô khi bị bắt dẫn độ qua Roma chuẩn bị lãnh án tử, thì ông đã trăn
trối các vị kỳ mục (chủ chăn) và giáo dân cho dân Chúa, như ông nói : “Giờ đây, tôi xin phó thác anh em cho Thiên
Chúa và cho lời ân sủng của Người, là lời có sức xây dựng và ban cho anh em
được hưởng phần gia tài cùng với tất cả những người đã được thánh hiến.”
(Cv 20,32 : Bài đọc II).
Vì
vậy ngày đầu năm chúng ta xin Chúa thánh hóa công ăn việc làm, thì phải xin
Ngài ban cho ta biết quý trọng mỗi ngày tham dự Thánh Lễ, chủ đích để nghe Lời,
tìm hiểu Lời và rước Lễ. Có thế Chúa mới ở cùng ta, Ngài “đồng lao cộng khổ với
ta trong mọi sinh hoạt để biến dữ ra lành” (Rm 8,28). Vì vậy mà Đức Giêsu nói :
“Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại
trong anh em. Ai ở lại trong Thầy thì sinh nhiều hoa trái” (Ga 15,4a.5b :
Tung Hô Tin Mừng). Vì “Ngài là Chúa con
thờ, Chúa muôn trùng cao cả” (Tv 104/103,1bc : Đáp ca).
Vậy
người được Chúa giao cho nhiều khả năng không vênh vang tự đắc, không lạm dụng
tự do mà phung phí ơn Chúa ; còn kẻ được Chúa cho ít khả năng, không tự ti mặc
cảm, không ươn lười co cụm! Vì người này được Chúa cho nhiều, kẻ kia được Chúa
giao ít, đều có trách nhiệm phục vụ mưu ích chung, như lời thánh Phaolô nói : “Thần Khí hiển trị được ban xuống cho mỗi
người để mưu ích lợi chung, mỗi người hãy làm chi thể cho nhau, một chi thể
đau, hết thảy cả bộ phận đau chung, một chi thể vinh hết thảy bộ phận được vinh
chung” (1Cr 12,7.25-26).
2- LÀM CHO CHÚA TRONG ANH EM MỚI THỰC LÀ LÀM CHO MÌNH
Chủ
gọi hai đầy tớ đến tính sổ, người lãnh năm yến bạc làm thêm năm yến khác ;
người lãnh hai yến bạc làm thêm hai yến nữa. Hai đầy tớ này làm vốn sinh lợi
đạt chỉ tiêu 100%, thì cả hai được chủ ban thưởng giống nhau, ông nói : “Tốt, đầy tớ lương hảo và trung trực ; ít mà
ngươi đã trung trực thì Ta sẽ đặt ngươi cai nhiều ; hãy vào trong hoan lạc của
chủ ngươi” (Mt 25,21-23 : Tin Mừng).
Cách
đối xử của ông chủ quá nhân hậu đối với đầy tớ, ở đời này chẳng hề tìm thấy, do
vậy phải hiểu đó là cách cư xử của Thiên Chúa đối với mỗi người chúng ta khi đã
hết lòng phục vụ đồng loại vì yêu Chúa, như Ngài dạy : “Thầy ban cho anh em một điều răn mới, là anh em hãy yêu thương nhau,
như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 13,34). Thánh Phaolô nói : “tình yêu Đức Kitô thúc bách” (2 Cr 5,14).
Có phục vụ vì yêu Chúa mới ban cho nhiều khả năng hơn, như Ngài nói “Kẻ có được cho thêm và nên dư dật” (Mt
25,29a : Tin Mừng). Chính vì thế mà thánh Tông Đồ nói : “Gieo ít thì gặt ít; gieo nhiều thì gặt nhiều. Mỗi người hãy cho tuỳ
theo quyết định của lòng mình, không buồn phiền, cũng không miễn cưỡng, vì ai
vui vẻ dâng hiến, thì được Thiên Chúa yêu thương. Vả lại, Thiên Chúa có đủ
quyền tuôn đổ xuống trên anh em mọi thứ ân huệ, để anh em vừa được luôn đầy đủ
mọi mặt, vừa được dư thừa mà làm mọi việc thiện, theo như lời đã chép: Kẻ túng
nghèo, họ rộng tay làm phúc; đức công chính của họ tồn tại muôn đời” (2 Cr
9,6-9). Đúng là “công khó bạn làm ra bạn
được an hưởng, bạn quả là lắm phúc nhiều may” (Tv 128/127,2). Vì “Ngài không xuất tiền đặt nợ thu lời, cũng
không ăn hối lộ kẻ hiền lương” (Tv 15/14,5).
3- CHỚ LƯỜI MÀ SINH LÁO!
Tên
đầy tớ thứ ba, chủ trao cho một yến bạc, đây là số vốn không nhỏ vì tương đương
với sáu ngàn quan tiền (hay 6.000 đồng),
tương đương với tiền công nhật của 6.000
ngày (x Mt 20,2). Nếu chủ gọi hắn đến tính sổ trước tiên, hắn không biết lòng
nhân hậu của chủ, thì còn thông cảm với hắn nói hỗn với chủ : “Tôi biết ông là người hà khắc, không gieo mà gặt, không vãi mà thu,
nên tôi sợ và tôi đã giấu yến vàng của Ngài” (Mt 25,24-25 : Tin Mừng).
Nhưng ở đây hắn vừa nhìn thấy chủ xử quá nhân hậu với hai người trước : chủ
chẳng trích lời cũng chẳng thu vốn của ai, lại còn ban cho thêm dư dật, thế mà
hắn dám lếu láo kết án chủ là “người hà khắc”! Bởi thế hắn bị chủ lên án vì ba
lý do :
a. Không cộng tác với đồng loại : Chủ trách đầy tớ không gởi bạc vào ngân hàng (x Mt 25,27 :
Tin Mừng). Có nghĩa là khả năng Chúa ban cho mỗi người nhiều hay ít, phải dùng
mà cộng tác với anh em để xây dựng cộng đoàn. Vì thế giáo huấn Công Đồng Vat.II
trong Hiến Chế Vui Mừng Và Hy Vọng số 32 dạy : “Thiên Chúa đã dựng nên con người, không phải để sống riêng rẽ, nhưng để
tạo sự liên kết xã hội, vì Thiên Chúa không muốn thánh hòa và cứu độ con người
cách riêng rẽ thiếu liên kết”.
b. Sống vô dụng. Như lời ông chủ nói : “Tên đầy tớ
vô dụng kia, hãy đuổi nó ra tối tăm bên ngoài, ở đó sẽ phải khóc lóc và nghiến
răng” (Mt 25,30 : Tin Mừng). Tên đầy tớ này vô dụng đối với anh em, nhưng
không vô dụng đối với chủ, bởi vì hắn có công chôn giấu yến vàng của chủ, không
làm thất thoát. Thế thì ta nghĩ lại chính mình có khi còn thua tên đầy tớ này,
vì của Chúa ban cho, ta không giữ nguyên vẹn, mà đã lạm dụng ơn Chúa gây tác
hại cho bản thân và cho đồng loại, như
thế là ta phá tán yến bạc Chúa đã trao cho!
c. Lười sinh láo ! Tên đầy tớ chẳng những không làm sinh lời cho chủ lại còn kết án chủ “hà khắc, không tieo mà gặt, không vãi mà thu”,
như thế hắn nói thiếu logic : nếu chủ đã không giao sao hắn lại nói “đây yến bạc của ông tôi sợ mà chôn giấu”
? Và khi hắn nhìn ông chủ cư xử với hai người trước rất nhân hậu, nếu hắn đấm
ngực thú lỗi : “Tôi hiểu lầm ông hà khắc,
nên tôi chôn giấu vốn của ông, bây giờ tôi mới nhận ra ông thật nhân hậu với
hai người kia, ước gì tôi cũng được ông xử với tôi như thế!” Chắc chắn, hắn
sẽ được chủ khen và còn ân thưởng cho. Kìa tên trộm suốt đời dùng ơn Chúa chỉ
làm làm hại đồng loại và làm nhục Chúa. Thế mà khi anh sám hối xin Chúa thương
xót, Ngài cho anh vào Thiên Đàng ngay (x Lc 23,43). Đàng này tên đầy tớ đã lười
lại láo, nên chủ xử với hắn : “Các ngươi
hãy lấy yến bạc khỏi tay nó mà đưa cho người đã có mười yến. Vì phàm ai đã có,
thì được cho thêm và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng
sẽ bị lấy đi. Còn tên đầy tớ vô dụng kia, hãy quăng nó ra chỗ tối tăm bên
ngoài: ở đó, sẽ phải khóc lóc nghiến răng.” (Mt 25, 28-30 : Tin Mừng). Thánh
Luca ghi thêm chi tiết : chủ nói : “Ta xử
với ngươi theo miệng ngươi nói” (Lc 19,22).Tên đầy tớ này là hiện thân môn
đệ Giuđa, hắn cũng là một trong Nhóm Mười Hai, nhưng hắn không làm vinh hiển
Chúa, thì điều hắn có là chính con người của hắn, hắn tự tiêu diệt mình đến vỡ
bụng lòi ruột ra (x Cv 1,18), còn chức vụ Tông Đồ cũng bị cất đi mà trao cho
Matthia (x Cv 1,15).
THUỘC LÒNG
Tên lười tệ kém hòn phân, ai mà đụng tới là
tay phủi liền ! (Hc 22,2).
Lm. Giuse Đinh Quang Thịnh