BÀI GIẢNG
PHẢI CÓ
TÂM TƯ NHƯ ĐỨC GIÊSU
Ta biết mùa Chay là “thời
Thiên Chúa thi ân, ngày Thiên Chúa cứu độ” (2Cr 6,2b). Cho ta hiểu rằng
mùa Chay đến nhắc nhở mọi người phải trở về với Chúa, mở rộng tâm hồn để Chúa
tuôn đổ ân huệ cứu độ, không chỉ cho riêng ta, mà còn cho cả người anh em đang
sống lạc xa sự thật. Vì thế mà thánh Công Đồng Vat.II trong Hiến Chế Phụng Vụ
số 110 dạy: “Trong mùa Chay, việc sám hối
không những chỉ ở trong lòng và có tính cách cá nhân, mà còn phải tỏ ra bên
ngoài có tính cách xã hội nữa”. Để
thực hiệnLời Chúa nói qua miệng Tông
Đồ Gia-cô-bê: “Kẻ nào làm cho một tội
nhân bỏ đường lầm lạc mà trở về, thì cứu được linh hồn ấy khỏi chết và che lấp
được muôn vàn tội lỗi của mình” (Gc 5,20).
Muốn được thế, trước
nhất mọi người phải khiêm tốn và ý thức nhận ra sự tai hại do sức tàn phá của
tội bởi cả tập thể gây ra, trong đó có ta, để rồi biết dâng lên Chúa tâm tình
cầu nguyện như ngôn sứ Daniel: “Chúng con
đã phản nghịch và lìa xa các mệnh lệnh, phán quyết của Ngài. Chúng con đã không
nghe lời các tôi tớ Chúa là các ngôn sứ. Chúng con thật hổ mày hổ mặt như hôm
nay, chúng con là những người Giu-đa, dân cư thành Giêrusalem và toàn thể Israel, những
người ở gần cũng như ở xa, trong mọi xứ Ngài đã đuổi đến vì tội bất trung, đã
phạm chống lại Ngài. Dù chúng con biết rằng: Chúa vẫn tỏ lòng thương xót và tha
thứ cho chúng con” (Dn 9,4b-10: Bài đọc).
Thế nên muốn vực cả
cộng đoàn trở về với Chúa cách hữu hiệu, ta phải sống Lời Đức Giê-su dạy trong
Tin Mừng hôm nay :
I/ PHẢI CÓ TÂM TƯ NHƯ ĐỨC GIÊ-SU (Pl 2,5), đúng như Ngài
đã nói: “Anh em hãy có lòng nhân từ, như
Cha anh em là Đấng nhân từ” (Lc 6,36: Tin Mừng). Muốn thế ta phải học nơi
Chúa Giê-su lòng nhân từ của Ngài, nhất là vào ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, biết
bao kẻ tội lỗi nhạo báng, đánh đấm, khạc nhổ vào mặt Ngài, thế mà Ngài vẫn chịu
đựng, lại còn xin Chúa Cha tha thứ cho chúng! (x Lc 23,34).
II/ ĐỪNG XÉT ĐOÁN, ĐỪNG LÊN ÁN, HÃY THA, HÃY CHO, như Đức Giê-su dạy: “Anh em đừng xét đoán, thì anh em sẽ không bị
Thiên Chúa xét đoán. Anh em đừng lên án, thì sẽ không bị Thiên Chúa lên án. Anh
em hãy tha thứ, thì sẽ được Thiên Chúa thứ tha. Anh em hãy cho, thì sẽ được
Thiên Chúa cho lại” (Lc 6,37-38a: Tin Mừng).
* Có hai lý do đừng xét đoán, đừng lên án
1- TA NHỚ MÌNH LÀ
NGƯỜI CÓ GIỚI HẠN.
Lời Kinh Thánh nói: “Người
ta nhìn bề ngoài, Thiên Chúa nhìn tận đáy lòng” (1 Sm 16,7). Thế mà tâm
lý người đời thường đo kẻ khác theo nhãn giới tình cảm của mình, lấy mình là
nhất.Ví dụ: Ta lùn, thì chê người cao là: “Dài
lưng tốn vải, ăn no lại nằm” ; ta cao thì phê bình kẻ lùn: “Nhất lé nhìn lùn,tam hô, tứ sún”. Bởi
thế, ta cần phải cầu xin Chúa cho ta có con mắt của Đức Chúa Trời, như Chúa
nhìn ta, để ta cũng biết nhìn anh em mà nâng đỡ, như thánh Phao-lô nói: “Xin Thiên Chúa chúng ta, Đức Giê-su Ki-tô,
Cha vinh hiển ban cho anh em Thần Khí khôn ngoan và mạc khải cho biết về Người.
Ngõ hầu sau khi những mắt tâm hồn anh em được rạng sáng, anh em biết đâu là
niềm hy vọng do bởi việc Chúa kêu gọi anh em, đâu là vinh quang phong phú của
cơ nghiệp Người trong các thánh” (Ep 1,17-18).
Thày Sê-bát-ti quỳ
cầu nguyện trước tượng Chúa bị đóng đinh rằng: “Lạy Chúa, chớ gì con được phúc lên thế chỗ của Ngài trên thập giá, để
con được chia sẻ cực hình Chúa phải chịu !”
Chúa nói với thày: Được,
nhưng Cha chỉ đòi một điều là con phải im lặng, dù nhìn thấy những điều chướng
tai gai mắt!
Thày thưa: Dạ được,
con hứa sẽ không nói gì, quá dễ.
Thế là Chúa biến
khỏi thập giá, nhường chỗ cho thày Sê-bát-ti.
Trên thập giá thày
nhìn xuống thấy một anh thanh niên chạy vào Nhà Thờ cầu nguyện, khi anh ra về
có để lại một gói gì lớn, thấy thế thày định gọi anh ta lại vì nghĩ anh để
quên, nhưng chợt nhớ đã hứa với Chúa, nên thày đành im lặng!
Một lát sau có một
phụ nữ vào Nhà Thờ vừa khóc vừa cầu
nguyện, bỗng bà quay sang nhìn thấy một gói ở bên, bà mừng rỡ cầm giấu vào áo
rồi vội ra về! Thày Sê-bát-ti thấy vậy cũng định gọi bà ta lại, vì nghĩ nó
không phải của bà, mà là của anh chàng kia! Nhưng thày đành im lặng, vì đã hứa
với Chúa!
Lát sau, lại có một
cô gái vào Nhà Thờ cầu nguyện, rồi ra về, cô vừa đến cửa Nhà Thờ thì bị công an
ập đến bắt với lý do là cô đã giật túi tiền của một người đàn bà. Thày
Sê-bát-ti nhìn thấy thế chịu không được, vì nghĩ cô này chắc chắn bị oan, bèn
lên tiếng nói :
- Tôi xin làm chứng
chị này không phải là người xấu, chị không phải là người đã lấy túi đồ của người đàn bà kia!
Thế là cô gái ấy
được trả tự do! Ngay tức khắc Chúa Giê-su xuất hiện và đuổi thày xuống khỏi
thập giá vì đã không giữ đúng lời hứa. Thày liền khiếu nại:
- Lạy Chúa, con thấy
sự thật trước mắt, đành phải lên tiếng bênh vực .
Chúa liền bảo:
- Con chỉ nhìn bề
ngoài, còn Ta, Ta nhìn thấu suốt tâm hồn họ.
+ Anh chàng thứ nhất, đúng là kẻ ăn cắp, khi hắn giật gói tiền của
bà nọ, bà la toáng lên. Hắn hoảng sợ chạy vào Nhà Thờ giả vờ cầu nguyện, để
tránh sự truy đuổi của công an, hắn để túi tiền lại, hy vọng sẽ quay lại lấy !
+ Còn người thứ hai, người đàn bà vào Nhà Thờ vừa khóc vừa cầu
nguyện và bà vui mừng khi nhìn thấy gói tiền, đó chính là người đã bị tên cướp
giật trước đó!
+ Cô gái là nhân vật thứ ba vừa được thả ra, vì cô đang có ý định
đi vượt biên, cô vào Nhà Thờ cầu nguyện xin Chúa hướng dẫn, nếu chuyến đi không
tốt thì xin Chúa cho một ngăn trở, nên cô bị công an bắt sau đó! Nếu con không
lên tiếng can thiệp, thì cô gái ấy đã bị công ăn bắt tạm giam để điều tra, nên cô
đã không thể có mặt trong chuyến vượt biển đầy nguy hiểm! Nhưng vì lời chứng
của con mà cô gái ấy đã đi… và đã bị đắm tàu chết đuối !?
Vậy con không thể
lên thế chỗ của Ta trên thập giá được, hãy nhớ rằng: “Nghe thì lanh lẹ, nhưng đừng vội nói và khoan giận!” (Gc 1,19).
Bởi thế hãy cầu nguyện: “Lạy Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ,biết cả khi con đứng con
ngồi, con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa, đi lại hay nghỉ ngơi Chúa đều
xem xét, mọi nẻo đường con đi, Ngài quen thuộc cả, miệng lưỡi con chưa thốt nên lời, thì lạy Chúa, Ngài đã am
tường hết!” (Tv 139/138,1-4).
2- ĐỪNG NGỒI TÒA XỬ
ANH EM, THAY THIÊN CHÚA.
Bởi vì :
- Chỉ mình Thiên Chúa làm ra Luật, thì cũng chỉ duy mình Ngài có
quyền xét xử theo Luật (x Gc 4,12).
- Chỉ mình Thiên Chúa biết rõ lòng người, nhưng Ngài nhẫn nại với mọi
người, tạo điều kiện cho mọi người có cơ hội sám hối, mãn cuộc đời mà họ không sửa mình, lúc đó
Ngài mới xử theo hành vi họ đã làm. Vì thế thánh Tông Đồ nói: “Tại sao anh em lại đòi thay quyền Thiên Chúa
xét xử đồng loại mình trước thời buổi” (1Cr 4,5).
* Hai lý do hãy tha thứ, phải cho đi
1- BIẾT XÓT THƯƠNG
ANH EM LỠ LẦM.
Đứng trước người lầm lỡ
lạc xa Chúa, trước khi ta lên tiếng sửa dạy họ, ta hãy nhớ sống Lời Đức Giê-su
dạy:
- Hãy
biết thương xót anh em như Cha các ngươi là Đấng thương xót (Lc 6,36).
Tâm lý người đời khi lầm
lỗi, ai cũng coi thường và không muốn người khác nhắc đến tội mình. Trái lại,
nơi đồng loại điều gì xem ra có vấn đề, là ta dễ nghĩ sai về họ, rồi thổi phồng
làm mất danh dự người ta ! Rõ ràng ai cũng đòi trọng danh dự mình, nhưng lại dễ
dàng chà đạp phẩm giá người anh em ! Thánh Tô-ma Tiến sĩ dạy:
- Thà nghĩ
tốt cho người xấu, chứ đừng nghĩ xấu cho người tốt. Vì cách thứ nhất không làm
hại ai!
Hãy thực hành lời thánh
Phao-lô dạy:
- Anh em đừng mắc nợ
nhau điều gì trừ ra tình yêu mến (Rm 13,8).
Thực vậy, khi ta biết
sống yêu, thì tình yêu vọng lại ta, trái lại, ta ghét người thì tai họa sẽ ập
đến. Bạn cứ thử vào giữa những rặng núi cao mà hô lên: Tôi yêu, thì sẽ nghe vọng
lại: yêu… yêu…. yêu … ! Nếu bạn thét lên: Tao ghét, thì chắc chắn bạn lại nghe
tiếng vọng: ghét… ghét… ghét…!
2- TA PHẢI BIẾT BẮT
CHƯỚC CHÚA CHE CHỞ VÀ GIỮ UY TÍN CHO NGƯỜI ANH EM LỠ LẦM.
Chúng ta cứ tưởng nghĩ:
Nếu Chúa không che mắt người đời, ai cũng nhìn thấy rõ tội lỗi của ta như Thiên
Chúa biết, liệu ta có sống nổi không ?
Thực vậy, khi Đức
Giê-su đối diện với kẻ ác, Ngài thẳng thắn nói với họ: “Giả như các ngươi mù, các ngươi đã chẳng có tội, nhưng này các ngươi
nói: chúng tôi sáng mắt, thì tội các ngươi vẫn lưu lại” (Ga 9,41). Thế mà
khi Ngài thưa với Chúa Cha về họ, Ngài lại làm giảm ác tính của họ: “Lạy Cha, xin tha thứ cho họ, vì họ lầm, không biết việc họ làm !”
(Lc 23,34), thì chắc chắn Chúa Cha nhận lời Con Một Ngài mà tha tội cho những
kẻ lỗi lầm biết sám hối, vì “Lời Chúa là
Thần Khí và là sự sống, Chúa có Lời đem lại sự sống đời đời” (Ga 6,63c.68c:
Tung Hô Tin Mừng).
Chúng ta đừng thương người tội lỗi theo kiểu “thương
hại”. Đan cử ta mang nhãn hiệu đạo đức nói với mọi người: “Có một chị trong đội Legio Marie chúng ta lỡ
lầm chửa hoang, chị quá xấu hổ bỏ nhà đến nơi xa lạ đã giải quyết “bầu tâm sự”.
Tôi xin mọi người trong đội nhớ cầu nguyện cho chị ấy. Hy vọng chị sớm trở về
với đội chúng ta. Chị em chúng mình nhớ đừng nói với ai, chỉ trong đội biết mà
thôi”. Thế là kiểu “thương hại” cầu nguyện này lan đi khắp nơi! Tội nghiệp
chị kia…! Đừng quên Lời Kinh Thánh: “Yêu
mến hẳn không làm hại người đồng loại. Vì yêu mến là chu toàn cả Lề Luật” (Rm
13,10).
Vậy đừng quên “Chúa không cứ tội chúng ta mà xét xử”
(Tv 103/102,10a: Đáp ca). Ngài có tật quên tội chúng ta, trong khi đó ta cứ nhớ
lầm lỗi của đồng loại mà đay nghiến! Hãy nhớ rằng “gieo điều gì thì gặt điều
ấy”. Đúng như Lời Đức Giê-su nói: “Anh em
hãy cho, thì sẽ được Thiên Chúa cho lại. Người sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng
đã dằn, đã lắc và đầy tràn, mà đổ vào vạt áo anh em. Vì anh em đong bằng đấu
nào, thì Thiên Chúa sẽ đong lại cho anh em bằng đấu ấy." (Lc 6,38: Tin
Mừng). Nghĩa là nếu ta đong đấu nhân ái cho anh em, ta sẽ nhận lại lòng thương
xót của Thiên Chúa ; còn nếu ta đong đấu độc ác cho đồng lại, chắc chắn satan
sẽ chịt cổ ta.
THUỘC LÒNG
Anh em chớ mắc nợ nhau điều gì, trừ ra tình thương mến! (Rm 13,8).
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH