BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC : Cv 8 ,26-40
26 Ngày ấy, Thiên sứ của
Chúa nói với ông Phi-líp-phê: "Đứng lên, đi về hướng nam, theo con đường
từ Giê-ru-sa-lem xuống Ga-da; con đường này vắng."27 Ông đứng
lên đi. Khi ấy có một viên thái giám
người Ê-thi-óp, làm quan lớn trong triều của bà Can-đa-kê, nữ hoàng nước
Ê-thi-óp. Ông này làm tổng quản kho bạc của bà. Ông đã lên Giê-ru-sa-lem hành
hương28 và bấy giờ đang trên đường về. Ngồi trên xe nhà, ông đọc
sách ngôn sứ I-sai-a.29 Thần Khí nói với ông Phi-líp-phê: "Tiến
lên, đuổi kịp xe đó."30 Ông Phi-líp-phê chạy lại, nghe thấy ông
kia đọc sách ngôn sứ I-sai-a, thì hỏi: "Ngài có hiểu điều ngài đọc không?
"31 Ông quan đáp: "Mà làm sao tôi hiểu được, nếu không có
người dẫn giải? " Rồi ông mời ông Phi-líp-phê lên ngồi với mình.32
Đoạn Kinh Thánh ông đang đọc là đoạn này: Như chiên bị đem đi làm thịt, như cừu
câm nín khi bị xén lông, Người chẳng mở miệng kêu ca.33 Bởi Người bị
hạ xuống, nên bản án của Người đã được huỷ bỏ. Dòng dõi Người, ai sẽ kể lại, vì
cuộc sống của Người trên trần gian đã bị chấm dứt.
34 Viên
thái giám ngỏ lời với ông Phi-líp-phê: "Xin ông cho biết: vị ngôn sứ nói
thế về ai? Về chính mình hay về một ai khác? "35 Ông
Phi-líp-phê lên tiếng, và khởi từ đoạn Kinh Thánh ấy mà loan báo Tin Mừng Đức
Giê-su cho ông.
36 Dọc
đường, các ông tới một chỗ có nước, viên thái giám mới nói: "Sẵn nước đây,
có gì ngăn trở tôi chịu phép rửa không? "37 Ông Phi-líp-phê
đáp: "Nếu ngài tin hết lòng, thì được." Viên thái giám thưa: "Tôi
tin Đức Giê-su Ki-tô là Con Thiên Chúa."38 Ông truyền dừng xe
lại. Ông Phi-líp-phê và viên thái giám, cả hai cùng xuống chỗ có nước, và ông
Phi-líp-phê làm phép rửa cho ông quan.39 Khi hai ông lên khỏi nước,
Thần Khí Chúa đem ông Phi-líp-phê đi mất, và viên thái giám không còn thấy ông
nữa. Nhưng ông tiếp tục cuộc hành trình, lòng đầy hoan hỷ.40 Còn ông
Phi-líp-phê thì người ta gặp thấy ở Át-đốt. Ông loan báo Tin Mừng cho mọi thành
thị ông đi qua, cho tới khi đến Xê-da-rê.
ĐÁP CA : Tv 65
Đ. Cả
trái đất, hãy tung hô Thiên Chúa (c
1)
8 Nào chúc tụng Chúa Trời chúng ta, muôn dân hỡi,trổi
vang lên lời tán dương Người,9 Người là Đấng bảo toàn mạng sống và
giữ gìn ta khỏi lỡ bước sa chân.
16 Tất cả những ai kính sợ Chúa Trời, đến mà nghe tôi kể
việc Chúa đã làm để giúp tôi. 17 Vừa mở miệng kêu lên cùng Chúa,tấc
lưỡi tán dương, tôi đã sẵn sàng.
20 Xin chúc tụng Thiên Chúa đã chẳng bác lời thỉnh
nguyện tôi dâng, lại cũng không dứt nghĩa đoạn tình.
BÀI GIẢNG
Hai lương thỰc cỦa THÁNH LỄ
Đức Giêsu quả quyết với người Do Thái : “Tôi là bánh trường sinh. Tổ tiên các ông đã
ăn man-na trong sa mạc, nhưng đã chết. Còn bánh này là bánh từ trời
xuống, để ai ăn thì khỏi phải chết.Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn
bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi
đây, để cho thế gian được sống." (Ga 6,48-51 : Tin Mừng).
Bánh
Hằng Sống Đức Giêsu ban không phải chỉ có Thịt Máu Ngài mà còn Lời Hằng Sống
Đức Giêsu nhận từ Chúa Cha ban cho. Lương thực Lời Hằng Sống ta được lãnh nhận
nơi Giảng đài (Bài đọc, Bài giảng, kinh Tin Kính) ; Lương thực Thịt Máu Chúa
Giêsu Phục Sinh ta được lãnh nhận nơi Bàn Thờ (từ lúc dâng bánh rượu đến lúc
rước Lễ). Để nhận ra hai Lương Thực này quan trọng thế nào, Đức Giêsu bảo người
Do Thái : “Tổ tiên các ngươi đã ăn manna
trong samạc nhưng đã chết” (Ga 6,49: Tin Mừng). Ngài nói với họ như thế là
muốn hết thảy mọi người hãy so sánh giá trị của manna, thì thấy thua xa giá trị
của Bánh Hằng Sống.
1. Chúa ban riêng cho dân Do Thái.
Chúa ban
riêng cho người Công Giáo khắp hoàn vũ.
2. Mỗi ngày người Do Thái phải lượm manna ăn, nếu để
manna qua ngày hôm sau sẽ nảy bọ, trừ ngày thứ sáu được lấy cho ngày thứ bảy,vì
ngày thứ bảy Chúa không mưa manna.
Ta được
rước Lễ mỗi ngày, nhất là lễ Chúa nhật, hoặc lễ Trọng. như vậy, thời Cựu Ước, ngày thứ bảy Chúa không mưa manna,
tiên báo thời Tân Ước, ngày thứ bảy người ta an táng Đức Giêsu ; ngày Chúa nhật
Ngài sống lại, Ngài là Bánh Hằng Sống. Vì thế luật Hội Thánh buộc các tín hữu
phải rước Lễ vào mùa Phục Sinh ít là một lần.
3. Manna chỉ nuôi thân xác con người,rồi chết.
Bánh Hằng
Sống nuôi cả hồn lẫn xác được sống đời đời.
4. Manna không thanh tẩy tội lỗi ai.
Bánh Hằng
Sống là nguồn thanh tẩy mọi tội lỗi ta. Vì không có Bí tích Thánh Thể thì chẳng
Bí tích nào có ơn tha tội.
5. Ai ăn manna không được ơn tái sinh.
Ai ăn Bánh
Hằng Sống, người ấy được tái sinh bởi Lời Chúa (x Gc 1,18) và bởi Chúa
Giêsu (x Cv 2,38).
6. Manna cho dân Do Thái như sự sống của các sinh vật.
Bánh Hằng
Sống cho ta sự sống của Thiên Chúa (x Ga 6,57).
7. Ăn manna không tạo sự hiệp thông với đồng loại.
Ai ăn Bánh
Hằng Sống, người ấy được hiệp thông với Thiên Chúa và tất cả các Thánh là chi
thể của Chúa Giêsu .
8. Người Do Thái phải ăn manna mỗi ngày mới được sống
mà về đất Chúa hứa.
Ai ăn Bánh
Hằng Sống mỗi ngày mới được đủ sức thắng tội lỗi mà tiến về Quê Trời.
Rước Lễ quan trọng như thế, nên Đức Giêsu nói : “Tôi
là Bánh Hằng Sống từ Trời xuống, ai Bánh này sẽ được sống muôn đời” (Ga
6,51 : Tung Hô Tin Mừng).
Tuy nhiên người Do Thái trên đường tiến về đất Hứa
còn gặp nhiều kẻ thù, phải nhờ Lời Chúa ghi trên hai bia đá, để mỗi khi xuất
trận, chỉ cần đưa “Hòm Bia Thiên Chúa” tiến về phía trước là họ vượt những rào
cản, chiến thắng mọi kẻ thù (x Gs chương 3).
Như thế, nếu người Do Thái chỉ ăn manna, mà không
được Lời Chúa giúp, chắc chắn trên đường về đất Hứa, họ đã ngã gục dưới lưỡi
gươm của nhiều kẻ thù! Thế thì hôm nay,nếu ta chỉ được ăn Bánh Hằng Sống mà
không được Lời Chúa giáo dục và hướng dẫn, làm sao ta biết đi đúng đường Chúa
chỉ : làm lành lánh dữ! Bởi thế thánh Phaolô nói: “Tất cả những gì viết trong Sách Thánh đều do Thiên Chúa linh hứng, và
có ích cho việc giảng dạy, biện bác, sửa dạy, giáo dục để trở nên công
chính.Nhờ vậy, người của Chúa nên thập toàn,và được trang bị đầy đủ để làm mọi
việc lành” (2Tm 3,16-17).
Dĩ nhiên xét về mặt Bí tích, thì không thể tách rời
Lời Chúa khỏi Bánh Hằng Sống, vì “Thánh
Lễ gồm hai phần, phần Phụng Vụ Lời Chúa và phần Phụng vụ Thánh Thể. hai phần này được liên kết chặt chẽ đến nỗi tạo
thành một hành vi phụng thờ duy nhất. do
đó, Thánh Công đồng tha thiết
khuyến dụ những mục tử chăn dắt các linh hồn, trong khi dạy Giáo Lý, phải nhiệt
thành dạy dỗ các tín hữu biết tham dự trọn vẹn Thánh Lễ, nhất là ngày Chúa nhật
và các ngày lễ Trọng” (Hiến Chế Phụng Vụ số 56). Hội Thánh đã nhấn mạnh
Phụng Vụ Lời Chúa và Phụng Vụ Thánh Thể không thể tách rời,nhưng xét về mặt Mục
vụ, Lời Chúa quan trọng hơn Bánh Hằng Sống, vì :
- Lời Chúa thay đổi trong mỗi Thánh Lễ, ta đến dự không
chán.
- Lời Chúa cho ta nghị lực làm điều tốt và tránh điều
xấu.
- Lời Chúa cũng thanh tẩy tâm hồn ta (x Ga 15,3), để ta
bớt bất xứng trước khi rước Lễ.
- Ta biết có bốn nguồn lương thực cho xác hồn ta được
sống :
*
thân xác cần KHÍ thở thế nào,
thì linh hồn cần Thần Khí hơn nữa, mà Thần Khí chính là Lời Hằng Sống (x Ga
6,63 ).
*
Thân xác cần NƯỚC
; linh hồn cần Lời Chúa để có sự sống thật, như ngôn sứ Isaia nói : nước thấm
xuống đất quyết định phát sinh sự sống, thì Lời Chúa thấm vào lòng người không
trở lại với Chúa cách hư luống, nhưng thực hiện điều Chúa muốn (x Is 55,10-11). Vì “người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh,nhưng
còn nhờ mọi Lời miệng Thiên Chúa phán ra” (Mt 4,4b).
*
Thân xác cần ÁNH
SÁNG mặt trời; linh hồn cần Lời Chúa soi sáng để ta bước đi đường ngay nẻo
chính (x Tv 119/118 ,105 ).
*
Thân xác cần BÁNH
vật chất, ăn rồi cũng chết, thân xác và linh hồn ta cần thiết phải được giáo
dục và nuôi dưỡng bởi hai bàn tiệc của Bí tích Thánh Thể, làm cho ta dù có chết
cũng sẽ được sống lại vinh quang như Thiên Chúa (x Ga 6,27t).
Khi Hội Thánh dâng Lễ theo Lệnh
truyền của Chúa Giêsu (x 1Cr 11,25-26), Luật chỉ cho phép người Công Giáo được
ăn Bánh Hằng Sống (x Ga 6,51 : Tin
Mừng), còn Lời Hằng Sống thì mọi loại người đều được Chúa giáo dục và nuôi
dưỡng. Vì thế, Đức Giêsu nói : “Hết thảy
mọi người sẽ được Thiên Chúa dạy bảo” (Ga 6,45 : Tin Mừng).
Đức
Hồng y Yves Congar, một Thần Học gia, Chuyên Viên của Công Đồng Vat.II đã so
sánh : Một cộng đoàn suốt 30 năm chỉ dự Lễ mà không được nghe giảng, thì thua
xa Đức Tin và lòng Mến một cộng đoàn chỉ được nghe giảng mà không được rước Lễ
trong suốt 30 năm. Như vậy dĩ nhiên phải hiểu rằng nếu được nghe Lời Chúa và
rước Lễ, thì Đức Tin và lòng Mến mới tuyệt vời.
Chính vì Lời Chúa quan trọng như thế, nên thánh
Phaolô xác quyết: “Đức Kitô đã không sai tôi đi ban
thanh tẩy, mà là rao giảng Tin Mừng” (1Cr 1,17a). Mặc dù trong thực tế thánh
Phaolô ban Bí tích Thánh Tẩy cho nhiều người trong các giáo đoàn. Thánh Tông Đồ
nói như thế với hàm ý: Khi có điều kiện giảng Lời thì phải giảng trước khi cử
hành Bí tích. Vì vậy mà Công Đồng Vat.II khi canh tân Phụng Vụ đã khuyên các
chủ chăn phải công bố Lời Chúa trước khi cử hành bất cứ Bí tích nào.
Để nếm biết hết hương vị của lương thực Lời Chúa khi
dự tiệc Thánh Thể, ta cần quảng đại thời giờ để nghe và tìm hiểu Lời Chúa. Đức
Giêsu đã làm gương cho chúng ta trong việc này. Cụ thể chỉ có ông Luca ghi nhận:
khi Đức Giêsu lên 12 tuổi, Ngài đi dự Phụng Vụ tại đền thờ Giêrusalem, cuộc lễ
kéo dài cả một tuần, vậy mà khi đã kết lễ mọi người ra về, Đức Giêsu trốn cha
mẹ ở lại Đền Thờ giảng Lời cho các bậc tấn sĩ, nếu sau ba ngày cha mẹ Ngài chưa
gặp được Ngài, thì chắc chắn Đức Giêsu còn tiếp tục giảng (x Lc 2,41-52).
Viên thái giám, người Êthiop đã bắt chước Chúa Giêsu kéo
dài phần Phụng Vụ Lời Chúa, nên sau buổi Lễ về, ông còn tiếp tục mở Thánh Kinh
đọc, nhưng không hiểu, Chúa thấy lòng thành của ông, Ngài đã sai Phó tế
Philipphê đến cắt nghĩa cho, nhờ đó ông đã tin vào Chúa Giêsu, và ngay trên
đường đi tới chỗ có nước,ông dừng xe lại, và Phó tế Philipphê đã ban Bí tích
Thánh Tẩy cho ông, lòng ông tràn ngập vui sướng tiếp tục cuộc hành trình ( x Cv
8, 26-40 : Bài đọc).
Thế thì hôm nay có ai sau Thánh Lễ còn ở lại hỏi Linh
mục những điểm giáo lý chưa thông suốt, hoặc có ai sau khi đi dự Lễ về, còn mở
Sách Thánh ra đọc bắt chước ông hoạn quan nước Á hay không?
Do đó để nhấn mạnh Lời Chúa rất quan trọng trong đời
sống, ông Luca còn ghi tiếp những chứng từ sau :
- Đức Giêsu khen chị
Maria nghe Lời Chúa là việc tốt nhất, không bị ai giựt mất ! (x Lc 10,38-42).
- Ông phú hộ xin tổ phụ Abraham
cho Ladarô đã chết hiện về dạy cho người sống,nhưng ông Abraham nói : nó đã có
Môsê và các tiên tri (đã có Kinh Thánh) nó phải nghe (x Lc 16,27-29).
- Chúa Giêsu Phục Sinh
không trách môn đệ cứng tin vào lời các phụ nữ loan báo Ngài đã sống lại, mà
Ngài trách họ tại sao không tin vào Kinh Thánh
(x Lc 24,25-27).
Vậy chắc chắn Hội Thánh muốn cho con cái mình khi đi
dự Lễ phải biết quý trọng và khao khát được nghe Lời Chúa vì “trong việc cử hành Phụng Vụ, Thánh Kinh giữ
vai trò tối quan trọng” (Hiến Chế Phụng Vụ số 24). Do đó chỉ khi nào chúng ta để hết tâm nghe Lời Chúa và rước Lễ, ta
mới có thể “làm cho cả trái đất tung hô
Thiên Chúa” (Tv 66/65, 1: Đáp ca ).
THUỘC LÒNG
-
Thánh Kinh giữ vai trò tối quan trọng trong Phụng Vụ
(HCPV số 24 ).
-
Phải có thời gian thích hợp để giảng dạy (HCPV số 35).
-
Phải dựa vào các bản văn Kinh Thánh trong Phụng Vụ mà
trình bày các mầu nhiệm Đức Tin và các quy tắc cho đời sống Kitô hữu (x HCPV số 52).
http://phaolomoi.net
Lm GIUSE
ĐINH QUANG THỊNH