BÀI GIẢNG
NGOÀI CHÚA GIÊSU KHÔNG CÓ ƠN CỨU ĐỘ
(Cv 4,12)
Để chứng minh chân lý
trên, ta phải tìm hiểu Lời Đức Giê-su nói:
- “Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có vào Nước Thiên Chúa”
(Mc 10,25: Tin Mừng).
Lời khẳng định này làm
cho các Tông Đồ thất vọng, họ kêu lên: “Như
thế thì ai còn có thể được cứu độ”. Và Đức Giê-su trấn tĩnh các ông ngay:
- “Nơi loài người, một điều
cũng không thể được, nhưng không thể nơi Thiên Chúa, vì đối với Chúa mọi sự đều
có thể” (Mc 10,27: Tin Mừng).
“LẠC ĐÀ CHUI QUA LỖ KIM CÒN DỄ HƠN NGƯỜI GIÀU CÓ VÀO
NƯỚC THIÊN CHÚA”.
Ở đây Đức Giê-su không
kết án mọi người giàu đều phải sa hỏa ngục, vì ai được giàu có cách ngay chính
cũng là ơn Chúa ban cho, như Đức Giê-su đã nói bằng ví dụ: “Chủ nhà trao của cải cho những đầy tớ: người
năm nén vàng, người hai nén, người một
nén, tùy theo khả năng mỗi người có thể đem vốn đó mà kinh doanh” (x Mt
25,14t). Thánh Phao-lô cũng giải thích: “Người
rộng tay chia sẻ theo ý Chúa thì Ngài còn cho nhiều hơn để họ có khả năng làm
nhiều việc lành phúc đức” (x 2Cr 9,8-10).
Như vậy, Chúa muốn ta
giàu có là dấu chỉ người được Chúa chúc phúc, để rồi ta trở nên giống Chúa
Giê-su: “Ngài vốn dĩ giàu sang, nhưng đã
trở nên khó nghèo, để lấy cái nghèo mà làm cho anh em trở nên giàu có” (2Cr
8,9: Tung Hô Tin Mừng).Nhưng chắc chắn Đức Giê-su kết án những kẻ tự mãn có “tinh
thần giàu”. Nghĩa là người cậy dựa đã sống công bằng và tin vào thế lực
của cải, như người giàu có trong Tin Mừng hôm nay, anh ta nói với Đức Giê-su: “Từ nhỏ đến lớn tôi đã sống Sáu Điều KHÔNG: Tôi không giết người, không ngoại tình, không trộm cắp, không
làm chứng gian, không quỵt của ai, không bất
hiếu với cha mẹ” (Mc 10,19: Tin Mừng). Trước mặt người đời xem ra
anh đạt đức công bằng ; nhưng trước mặt Thiên Chúa công bằng đích thực phải là
ý thức dùng của cải Chúa ban, để cho mọi người được quyền hưởng đồng đều theo
nhu cầu chính đáng mà giáo huấn của Công Đồng Vat.II trong Hiến Chế Vui Mừng Và
Hy Vọng số 69 dạy:
“Của cải trần gian là để cho mọi người hưởng dụng. Thiên Chúa đã đặt định trái đất và mọi vật
trên trái đất thuộc quyền sử dụng của mọi người và mọi dân tộc. Chính vì thế,
của cải được tạo dựng phải được phân phối cho tất cả mọi người một cách hợp lý
theo Luật công bằng là Luật đi liền với bác ái. Khi sử dụng của cải, con người
phải coi của cải vật chất mà mình làm chủ cách chính đáng không chỉ như của
riêng mình, nhưng còn là của chung nữa, nghĩa là, của cải đó có thể sinh ích
không những cho riêng mình mà còn cho cả người khác. Vả lại, mọi người đều có
quyền có một phần của cải đầy đủ cho mình và cho gia đình mình”.
Trước Tòa Chúa, Ngài
chưa cần xét đến đức công bằng, mà Ngài
tra hỏi ta về hai tương quan :
+ Tương quan đối
với Chúa: Ta có biết sám hối tội xin Chúa xót thương và xin được theo Ngài
không? (x Lc 18,9-14). Đây là việc tốt đứng hàng đầu trong những việc tốt ta
phải làm, Chúa không chuẩn chước cho bất cứ ai. Vì thế anh trộm lành cả đời chi
gây phiền đau cho nhiều người, anh thiếu đức công bằng, nhưng anh bằng lòng
chịu hình phạt đóng đinh vì tội mình, anh xin Đức Giê-su thương xót và xin được
theo Ngài, Ngài nói ngay: “Hôm nay anh ở
trên Thiên Đàng với Ta” (Lc 23,39-43).
Chính vì vậy mà tác giả
sách Huấn ca nói: “Ai sám hối thì Người
ban cho ơn trở về, và những kẻ sờn lòng nản chí, Người cũng sẽ ủi an. Hãy trở về với Đức Chúa và từ bỏ tội lỗi, hãy
cầu khẩn trước nhan Người và giảm bớt dịp tội. Hãy đoạn tuyệt với gian ác, trở về cùng Đấng Tối Cao, và cực lực gớm
ghét mọi điều ghê tởm. Trong âm phủ, ai nào ca ngợi Đấng Tối Cao, nếu những kẻ
đang sống không dâng lời cảm tạ? (Đan cử như người thu thuế vào Đền Thờ cúi
sâu trước mặt Chúa với tâm hồn sám hối xin Chúa thương xót, đã được Ngài xác
định là người công chính – Lc 18,9-14 ; và anh trộm lành biết sám hối tội, xin
theo Đức Giê-su, Ngài cho vào Thiên Đàng ngay. Hai người này còn sống đã tôn
vinh Thiên Chúa). Người đã chết thì hết
xưng tụng, vì nó không còn nữa (Chết xuống hỏa ngục mới biết ăn năn như ông
phú hộ, cũng không được chấp nhận – Lc 16,19t); chỉ người đang sống và khoẻ mạnh mới ca ngợi Đức Chúa. Lòng lân tuất của Đức Chúa cao cả dường bao,
ơn tha thứ dành cho kẻ trở lại với Người lớn lao biết mấy!” (Hc 17,24-29: Bài
đọc năm lẻ).
+ Tương quan đối với đồng loại: Chúa xét hỏi ta có
biết quan tâm chia sẻ cho đồng loại để vực họ dậy sống tốt hơn theo ý Chúa hay
không? Thực vậy, Ngài hỏi những người đứng bên phải (được cứu độ), cũng như
những kẻ đứng bên trái (bị loại trừ) về sáu điều tích cực: “Xưa Ta đói ngươi có cho ăn ? Ta khát ngươi
có cho uống ? Ta là khách ngươi có tiếp rước ? Ta mình trần ngươi có cho áo mặc
? Ta đau yếu ngươi có đến viếng thăm ? Ta tù đày ngươi có đến với Ta ?” (Mt
25, 31-46). Ta lại biết, Đức Giê-su dạy làm lành cho “kẻ bé nhỏ” không chỉ hiểu theo nghĩa xã hội là giúp cho những kẻ
nghèo khó, đói ăn, bệnh tật, mà thành ngữ “kẻ
bé nhỏ” trong Tân Ước chỉ riêng về những người được Chúa Ki-tô cứu độ trong
Hội Thánh của Ngài (x Ga 13,33 ; Mt 10, 42 ; Mt 11,25 ; Mt 18,6 ; Lc 12,32 ;
1Ga 2,1.12.14.18.28).
Như thế, người được vào
Nước Thiên Chúa đã làm Sáu Điều CÓ cho đồng loại. Mà đã cho ai điều gì
dù lớn hay nhỏ, đều chấp nhận gây phiền toái đến bản thân, như thế mới là yêu,
để hướng lòng người ta về Chúa, nhất là đưa họ gia nhập Hội
Thánh Chúa Ki-tô ; trái với kẻ giàu đã tự mãn về Sáu Điều KHÔNG, chẳng làm ích cho đồng loại, cũng chẳng làm thiệt
hại đến ai, đó là loại người luôn thủ thân, không muốn ai đụng chạm phiền hà,
quấy rầy mình, thì không tất yếu là người giàu của cải không biết chia sẻ mới
bị Chúa kết án, mà rất nhiều kẻ nghèo lúc nào cũng mơ tiền của như thần hộ
mạng, chẳng bao giờ quan tâm đến việc giúp ai, họ thường nói: “Tôi nghèo chưa ai giúp tôi, hơi đâu tôi giúp
người khác, tôi nghèo làm vất vả còn chưa đủ ăn, giờ đâu mà đến Nhà Thờ, mà đi
Lễ, có thực mới vực được đạo chứ !” Loại này mới thực là kẻ giàu đáng bị Chúa
nguyền rủa nặng nề nhất !
Chúng ta phải lưu ý câu
hỏi của anh giàu: "Thưa Thầy nhân
lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp? "Đức
Giê-su đáp: "Sao anh nói tôi là nhân lành? Không có ai nhân lành cả, trừ
một mình Thiên Chúa. Hẳn anh biết các điều răn: Chớ giết người, chớ
ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính
mẹ." Anh ta nói: "Thưa Thầy, tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ
thuở nhỏ." Đức Giê-su đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo
anh ta: "Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho
người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi."
(Mc 10, 17-21: Tin Mừng).
Như vậy để vào Nước
Thiên Chúa, Đức Giê-su dạy ta phải đi trọn ba bước :
- Bước I: Sống công bằng, thì
tốt thôi.
- Bước II: Biết chia sẻ, là tốt
hơn.
- Bước III: Theo Đức Giê-su, mới tốt nhất.
Người đi trọn ba bước
trên, Kinh Thánh nói: “ Đây là người công
chính hãy vui luôn trong Chúa, hãy nhảy mừng” (Tv 32/31,11a: ĐC năm lẻ).
Thế thì người giàu có cùng
lắm mới đi được bước thứ nhất (tốt thôi) ; hai bước còn lại: chia sẻ, tốt hơn ;
theo Đức Giê-su, tốt nhất, anh không chấp nhận. Bởi vì đi bước thứ I: công
bằng, thì không mất mát gì cả, thảo kính cha mẹ lại còn được hưởng phần gia tài
(x Hc 4,3); hai bước sau: chia sẻ và theo Giê-su, thì đụng chạm đến bản thân,
nghịch với quan điểm sống đạo của anh: “Tôi
không động đến ai, thì cũng đừng ai động đến tôi, thế là tốt rồi, cần gì phải
theo thần thánh nào?” Đó là lý do Đức Giê-su khẳng định về những loại người
có tinh thần giàu: “Lạc đà chui qua lỗ
kim còn dễ hơn người giàu có vào Nước Thiên Chúa” (Mc 10,25: Tin Mừng). Ta
phải xác tín rằng theo Đức Giê-su là bước quan trọng nhất, vì có theo Ngài,
Ngài mới dạy ta biết chia sẻ đúng lúc và phải thời (x Lc 12,42). Có thế mới
thực là công bằng. Vì vậy thánh Phao-lô chỉ nhắc một điều quan trọng cho những
ai đã theo Đức Giê-su Ki-tô: “Cho thì có
phúc hơn là lấy” (Cv 20,35). Để thực hành mệnh lệnh này, thánh Phê-rô dạy ta
phải hướng lòng về niềm hy vọng vào ngày cánh chung: “Muốn được hưởng gia tài không
thể hư hoại, không thể vẩn đục và tàn phai. Gia tài này dành ở trên trời cho
anh em, là những người, nhờ lòng tin, được Thiên Chúa quyền năng gìn giữ, hầu
được hưởng ơn cứu độ Người đã dành sẵn, và sẽ bày tỏ ra trong thời sau hết.
Trong thời ấy, anh em sẽ được hân hoan vui mừng, mặc dầu
còn phải ưu phiền ít lâu giữa trăm chiều thử thách. Những thử thách
đó nhằm tinh luyện Đức Tin của anh em là thứ quý hơn vàng gấp bội, - vàng là
của phù vân, mà còn phải chịu thử lửa. Nhờ thế, khi Đức Giê-su Ki-tô tỏ hiện, Đức
Tin đã được tinh luyện đó sẽ trở thành lời khen ngợi, và đem lại vinh quang,
danh dự.”
(1Pr 1, 4-7: Bài đọc năm chẵn).
Vì khi Thầy Giê-su còn
ở với các Tông Đồ, các ông chưa hiểu sứ điệp Tin Mừng: “Cho thì có phúc hơn là lấy”,
nhất là kẻ giàu nghe chừng bị Đức Giê-su kết án, nên các ông ngỡ ngàng hỏi: “Thưa Thầy, thế thì ai còn có thể được cứu độ
?” Đức Giê-su nhìn thẳng họ mà nói: “Nơi
loài người một điều không thể được, nhưng không thể nơi Thiên Chúa, vì mọi sự
đều là có thể nơi Thiên Chúa” (Mc 10, 26-27).
“Nơi loài người một điều không thể được”, có nghĩa là người đời chỉ
chủ ý đến những người có bàn tay chia sẻ rộng rãi mới là người có giá trị đáng
được Chúa thương, nếu thiếu điều tích cực này, thì không được ai thương và
không được Chúa cứu độ. “Nhưng không thể
nơi Thiên Chúa vì mọi sự đều là có thể nơi Ngài”, nghĩa là đối với lòng
thương xót bao dung của Thiên Chúa và nhờ công nghiệp của Chúa Giê-su Ki-tô,
thì Ngài lại thưởng Nước Trời đầu tiên cho ai biết sám hối tội và xin theo
Ngài, đó là “Giao Ước đã lập ra muôn đời
Chúa nhớ mãi” (Tv 111/110, 5b: ĐC năm chẵn), dù có làm thiệt hại đến người khác như anh trộm lành.
THUỘC LÒNG
Để được bảo đảm chắc chắn
được sống đời đời, Chúa dạy ta phải đi trọn ba bước: Theo Chúa Giê-su (để được Ngài hướng dẫn), rộng
tay chia sẻ (đúng lúc và phải thời), có thế mới sống công bằng (x Mc 10, 27-17).
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH