BÀI GIẢNG
ƠN GỌI LÀM TÔNG ĐỒ
Căn cước của người Công
Giáo là môn đệ của Đức Giê-su Ki-tô khởi đi từ lúc lãnh nhận Bí tích Thánh Tẩy
(x Mt 28,19-20). Người môn đệ muốn làm Chúa được vinh hiển, thì phải làm việc
Tông Đồ sinh nhiều hiệu quả (x Ga 15,8). Có ba ơn gọi làm Tông Đồ :
- Ơn gọi đặc thù để
chuyên lo công bố Lời Chúa và cử hành Bí tích, đó là ơn gọi vào hàng giáo sĩ
(Phó tế, Linh mục, Giám mục), như ông Mat-thêu (Lê-vi), được Đức Giê-su kêu gọi
để ông trở thành Giám mục tiếp nối sứ mệnh của Ngài (x Mc 2,13-17: Tin Mừng).
- Ơn gọi phổ quát là đời
sống lứa đôi để diễn tả mầu nhiệm Hội Thánh Chúa Ki-tô lữ hành (x Mt 19,4-6 ;
Ep 5,21-33).
- Ơn gọi chung, tình nguyện
hiến dâng đời sống độc thân giữa đời nhằm phục vụ thiện ích nhu cầu của đồng
loại trong xã hội, hầu diễn tả chân tướng người sống trong thế giới cánh chung
giống như các Thiên thần (x Lc 20,35-36).
Dù sống ơn gọi nào
trong ba ơn gọi trên để làm Tông Đồ cho Chúa, thì cũng phải xác tín và thực
hành 5 điều sau đây :
C Ý thức thân phận mình là kẻ tội lỗi.
C Mau mắn làm theo ý Chúa hơn ý mình.
C Những gì ta có là của Chúa và của mọi người.
C Quan tâm đến nhu cầu người khác, nhất là người
chưa thuộc về Chúa.
C Làm vì yêu Chúa không bao giờ thua lỗ, mà còn
lời lớn.
I/ Ý THỨC THÂN PHẬN
MÌNH LÀ KẺ TỘI LỖI.
Đức Giê-su gọi ông
Lê-vi đang ngồi bàn sở thuế, dưới mắt nhìn của người Do Thái đồng thời, ông là
kẻ có tội, bị đồng hóa với đĩ điếm. Người Do Thái thường liệt kê loại thu thuế
vào ba tội này :
1/ Tội gian lận: Đế quốc Roma chỉ đòi người thu thuế nộp đủ chỉ tiêu
tiền thuế đã quy định. Kẻ thu thuế thường lợi dụng chức quyền thu nhiều hơn!
Nói cách khác họ đã núp dưới bóng pháp luật để thủ lợi cá nhân. Chính ông
Gia-kêu, trưởng ty quan thuế cũng đã thú nhận tội này khi Đức Giê-su đến nhà ông:
“Tôi đền gấp bốn lần đối với những ai tôi
đã gian lận”(Lc 19,8).
2/ Tội phản quốc, phản dân: Lấy thuế của dân tộc nộp cho ngoại xâm là
hành động “rước voi về dày mồ”: củng cố thế lực ngoại xâm thống trị dân tộc,
nhất là người Do Thái đang mong thoát ra khỏi ách thống trị của đế quốc Roma.
3/ Tội phản đạo: Đế quốc Roma chỉ muốn người Do Thái tuân thủ luật
Roma hơn Luật Mô-sê. Như vậy thu thuế là
củng cố thế lực của kẻ muốn chống lại Thiên Chúa.
Kẻ thu thuế bị đồng hóa với đĩ điếm: vào thời ấy Roma đang
thống trị Do Thái, Roma trao cho người bản xứ trực tiếp lấy thuế của người đồng
chủng nộp cho đế quốc. Như thế người thu
thuế sống dựa vào quyền bính của Roma, ngược với niềm tin của dân Do Thái, họ
chỉ sống cậy nhờ vào danh Chúa mà thôi,
chứ không nương tựa nơi quyền bính đời, nên họ vẫn cầu nguyện: “Kẻ cậy chiến xa, người nhờ chiến mã, phần
chúng tôi chỉ kêu cầu danh Chúa là Thiên Chúa chúng tôi. Bọn chúng đều quỵ xuống
té nhào, còn chúng tôi vươn mình đứng vững” (Tv 20/19, 8-9). Như vậy kẻ thu
thuế bị liệt vào hạng “đĩ thánh”, vì bảo vệ quyền bính ngoại xâm hơn là tôn
vinh danh Chúa.
Vậy muốn trở nên người Ki-tô
hữu sống công chính, việc tiên quyết Chúa đòi ta phải khiêm tốn có lòng sám
hối, nhận biết mình là kẻ có tội, người đời không ai thương, ngoại trừ Thiên
Chúa là Đấng hay thương xót, giống người thu thuế đến Đền Thờ đấm ngực cầu
nguyện với Chúa: “Lạy Thiên Chúa, xin
khấng thương tôi là đứa tội lỗi” (x
Lc 18,13-14). Thực vậy, trong số Mười Hai môn đệ của Đức Giê-su, chỉ có
ông Phê-rô xưng thú tội mình: “Lạy Thầy, xin xa con, vì con là kẻ có tội” (Lc
5,8), thì Chúa lại đặt ông làm thủ lãnh Hội Thánh (x Ga 21,15t).
II/ MAU MẮN LÀM THEO Ý
CHÚA HƠN Ý MÌNH.
Ông Lê-vi đang ngồi bàn
thu thuế, làm việc này dễ bóc lột người khác để làm giàu cho mình mà không sợ
pháp luật.Thế mà khi Đức Giê-su đi ngang qua gọi ông: “Anh hãy theo tôi”, ông đứng phắt dậy đi theo Người” (Mc 2,14: Tin
Mừng). Điều này chứng tỏ sức mạnh của Lời Chúa như phát ra lực thôi miên lòng
người. Thực vậy tác giả thư Do Thái nói: “Lời
Thiên Chúa là lời sống động, hữu hiệu và sắc bén hơn cả gươm hai lưỡi: xuyên
thấu chỗ phân cách tâm với linh, cốt với tuỷ; lời đó phê phán tâm tình cũng như
tư tưởng của lòng người.Vì không có loài thọ tạo nào mà không hiện rõ trước Lời
Chúa, nhưng tất cả đều trần trụi và phơi bày trước mặt Đấng có quyền đòi chúng
ta trả lẽ” (Dt 4,12-13: Bài đọc năm lẻ).
Thực vậy, Lời Chúa đã
đánh bật ông Lê-vi bỏ bàn thu thuế để đi thu góp Lời hầu thu họp được nhiều môn
đệ về cho Chúa.
Ông Lê-vi đáp ứng lời kêu gọi của Đức Giê-su
còn hơn ông Sao-lê đang đi tìm chiên thất lạc theo lệnh của cha, lại phải bỏ
công việc ấy đến với ông Samuel dùng bữa, rồi được ông Samuel xức dầu tôn làm
vua dân Do Thái (x 1Sm 9,1-19 ; 10, 1a: Bài đọc năm chẵn).
Vậy người Ki-tô hữu: “Hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa trước, và sự
công chính của Ngài còn các điều khác Ngài sẽ ban thêm cho” (Mt 6,33).
III/ NHỮNG GÌ TA CÓ LÀ
CỦA CHÚA VÀ CỦA MỌI NGƯỜI.
Khi ta đã bước đi theo
tiếng Chúa gọi, ta phải đầu tư mọi năng lực để làm vinh danh Chúa, qua việc
phục vụ đồng loại. Như một người giàu có khôn ngoan muốn xây tháp, phải ngồi
tính phí tổn xem có đủ vốn đến lúc hoàn thành hay không (x Lc 14,28t).
Bà Maria Madalena sau khi được Đức Giê-su trừ cho bảy quỷ, bà đã
dâng cho Ngài tất cả tiền của bà có để đóng góp vào việc truyền giáo (x Lc
8,1-3).
Ông Gia-kêu khi đón Đức Giê-su vào nhà, ông đã bán hết gia
tài chia cho đồng loại một nửa, được Ngài khen và chúc phúc: “Hôm nay nhà này được ơn cứu độ, vì người này
mới thực là con cháu Abraham” (Lc 19, 8-9).
Các tín hữu thời Giáo Hội sơ khai “hết thảy coi mọi sự
như của chung: đất đai của cải họ bán đi mà phân phát cho mọi người, ai nấy tùy
theo nhu cầu mình” (x Cv 2,44-45).
Đối với các môn đệ, Đức Giê-su còn đòi hỏi gắt gao: Phải từ bỏ
nhà cửa, ruộng vườn, nghề nghiệp, thậm chí bỏ cả mạng sống mình nữa, nếu muốn làm
tròn sứ mệnh Tông Đồ (x Mt 10, 37-39).
Có triệt để dâng mọi sự
làm vinh hiển Chúa mới xứng đáng hiệp thông trong cùng một chức Tư Tế của Chúa
Giê-su, như lời tác giả thư Do Thái nói: “Chúng
ta có một vị Thượng Tế siêu phàm đã băng qua các tầng trời, là Đức Giê-su, Con
Thiên Chúa. Vậy chúng ta hãy giữ vững lời tuyên xưng đức tin.Vị Thượng Tế của
chúng ta không phải là Đấng không biết cảm thương những nỗi yếu hèn của ta, vì
Người đã chịu thử thách về mọi phương diện cũng như ta, nhưng không phạm
tội.Bởi thế, ta hãy mạnh dạn tiến lại gần ngai Thiên Chúa là nguồn ân sủng, để
được xót thương và lãnh ơn trợ giúp mỗi khi cần” (Dt 4,14-16: Bài đọc năm
lẻ).
IV/ QUAN TÂM ĐẾN NHU
CẦU NGƯỜI KHÁC, NHẤT LÀ NGƯỜI CHƯA THUỘC
VỀ CHÚA.
Cụ thể như ông Lê-vi đã
tổ chức tiệc rồi mời những kẻ tội lỗi đến đồng bàn với Đức Giê-su (x Mc 2,15b: Tin
Mừng).
Kẻ tội lỗi được đồng
bàn với Đức Giê-su là dấu chỉ họ được giao hòa với Thiên Chúa. Ví như ngày đăng
quang của vua Babylon, vua đã ra lệnh mở cửa ngục cho ông Giơ-hô-gia-khin, vua nước Giu-đa đã bị tống
ngục từ khi ông thất trận, lại còn cho đồng bàn với vua Babylon, cử chỉ này vua
có ý hiên ngang nói: “Ta không còn đối
thủ, hay không ai thắng nổi ta” (2V 25,27-29). Thì những kẻ tội lỗi được
đồng bàn với Đức Giê-su cũng nói lên: Đức Giê-su đã chiến thắng chiếm đoạt con
người tội lỗi họ, làm cho họ được giao hòa với Thiên Chúa.
Vậy để thực hiện ơn gọi
làm Tông Đồ, người Ki-tô hữu cũng phải ra sức thể hiện bằng lời nói, nhất là
bằng việc làm để quy tụ những kẻ lạc xa Chúa trở về tùng phục tôn thờ Ngài, đó
là cách ta thi hành chức tư tế nơi dân ngoại, để dân ngoại trở nên lễ vật Chúa
ưa chuộng (x Rm 15,16). Vì “Lời Chúa là
Thần Khí và là sự sống” (Ga 6,63c: ĐC năm lẻ). Bởi thế mà “Chúa đã sai tôi đi loan báo Tin Mừng cho kẻ
nghèo hèn, công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha” (Lc 4,18: Tung Hô
Tin Mừng).
V/ LÀM VÌ YÊU CHÚA
KHÔNG BAO GIỜ THUA LỖ, MÀ CÒN LỜI TO.
Cụ thể :
s Ông Sao-lê đang đi tìm chiên lạc dẫn về cho cha, thì ông lại nhận
nhiệm vụ mới: Samuel đã xức dầu trên ông, đặt ông làm vua chăm sóc dân theo ý Chúa,
ngờ đâu ở nhà ông bố lại tìm được các con chiên đã bị lạc (x 1Sm 10,2: Bài đọc
năm chẵn).
s Ông Lê-vi bỏ việc thu tiền đi theo Đức Giê-su để thu góp Lời Chúa,
ông đã làm lợi cho nhiều người cả hồn lẫn xác, bởi vì nếu ông nán lại trong
việc thu thuế dù làm đúng luật pháp quy định chăng nữa, để tiếp tay với chính
quyền điều hành sinh hoạt xã hội, và để có điều kiện nuôi sống gia đình, thì
cũng là giúp cho một số người lợi về thân xác trong thời gian nhất định. Nhưng
nhờ ông biết thu góp Lời Chúa để lại kho tàng quý giá vô tận cho mọi thế hệ,
đặc biệt Tin Mừng Mát-thêu đã được Hội Thánh dùng nhiều nhất trong Phụng Vụ. Dù
ông Lê-vi là người tội lỗi, nhưng khi ông đã đáp lại tiếng Chúa kêu gọi đi làm
Tông Đồ cho Ngài, thì chắc chắn Chúa còn cất nhắc ông lên ngai báu hơn vua
Giơ-hô-gia-kim được vua Babylon phóng thích khỏi cảnh tù đày, lại được mặc áo
cẩm bào thay áo tù, và được vua Babylon hằng ngày cấp dưỡng cho không thiếu
thốn gì (x 2V 25,27-29). Thực vậy Đức Giê-su đã nói với các môn đệ: “Anh em bỏ mọi sự mà theo Thầy, anh em sẽ được ngồi trên mười hai ngai tòa mà
xét xử mười hai chi tộc Israel, nhất là còn được xét xử vạn quốc, quyền trên
các dân, vì Chúa là Vua của họ mãi mãi” (Mt 19,28 ; Kn 3,7-8).
Có lần Đức Giê-su hỏi
các môn đệ: “Khi Thầy sai anh em đi,
không ví tiền, không bao bị, không giày dép, anh em có thiếu thốn gì không ?”
Họ đồng thanh thưa: “Chúng con không
thiếu thốn gì cả” (Lc 22,35).
Đặc biệt nhất là kẻ có
tội được Chúa cho trở nên người công chính, bởi đã tin vào Chúa Giê-su, chứ
không phải công chính vì làm theo Luật dạy (x Gl 2,16). Chính vì vậy mà Đức
Giê-su nói: “Người mạnh khỏe không cần
thày thuốc, người đau ốm mới cần. Tôi không đến để kêu gọi người công chính mà
để kêu gọi người tội lỗi” (Mc 2,17: Tin Mừng).
Ông Girard, một nhà
triệu phú vô thần sống ở tiểu bang Philadelphia, nước Mỹ. Vào ngày thứ bảy nọ,
ông ra lệnh cho tất cả các nhân viên của mình phải có mặt ngày hôm sau tại bến
tàu, để phụ bốc dỡ hàng cho chuyến tàu vừa mới cập bến. Một chàng thanh niên
Công Giáo trong số các nhân viên của ông điềm nhiên trả lời :
- Thưa ông Girard, tôi
không thể đi làm việc vào ngày Chúa nhật được.
- Anh biết luật lệ ở
đây chứ ?
- Dạ, tôi biết, nhưng
tôi đã quyết định không đi làm vào ngày Chúa nhật, vì tôi là người Công Giáo.
- Nếu vậy mời anh bước
qua phòng Tài Vụ, thủ quỹ sẽ thanh toán tiền lương cho anh, từ ngày mai anh sẽ
không còn làm việc cho chúng tôi nữa.
Suốt ba tuần lễ sau
khi bị đuổi việc, chàng thanh niên loay tìm kiếm một việc khác, nhưng vô vọng. Vợ anh bất mãn
vì anh thất nghiệp, vợ lên tiếng trách :
- Ngày Chúa nhật, nếu
cần phải làm việc để nuôi sống gia đình, thì xin phép cha Sở, vẫn được làm việc
bình thường. Mấy tuần nay anh không đi làm, gia đình lấy gì mà sống ?!
Nhưng anh chồng làm
thinh chịu trận.
Bỗng dưng mấy ngày
hôm sau, một chủ nhà Băng, ghé lại nhà ông Girard để nhờ ông giới thiệu một
người làm thủ quỹ tại chi nhánh Ngân hàng của ông mới thành lập. Ông Girard
không một chút do dự giới thiệu ngay anh chàng nhân viên mà ông đã sa thải,vì
ông Girard xác tín rằng: Một người đã có ý chí như chàng thanh niên ấy thật là
hiếm có, chỉ có anh ta mới đáng được tín nhiệm giữ chức thủ quỹ tại Ngân hàng.
Thế là anh chàng này có việc làm nhẹ nhàng hơn việc bốc xếp ở bến tàu, cùng với
tiền lương cao gấp ba !
Người Ki-tô hữu sống
tròn ơn gọi khi đã chu toàn năm điểm giáo lý trên, họ xứng đáng ca tụng Thiên
Chúa: “Lạy Chúa,Ngài tỏ uy lực khiến nhà
vua sung suớng” (Tv 21/20, 2a: ĐC năm chẵn).
THUỘC LÒNG
+ Hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa trước, và sự công chính của Ngài, còn các
điều khác Ngài sẽ ban thêm cho (Mt 6,33).
+ Giáo dân có thể và phải có một hoạt động cao quý là truyền
bá Tin Mừng cho thế giới, cả những lúc họ bận tâm lo lắng việc trần thế. (Hiến Chế Hội Thánh
số 35).