BÀI GIẢNG
SỰ THIỆN MẠNH HƠN SỰ DỮ
Bất cứ điều xấu nào ta
làm, ta cũng xúc phạm đến Thiên Chúa và gây tai họa cho đồng loại cũng như
chính bản thân (x Lc 15,14-18) ; nhưng khi ta bỏ con đường bất chính trở lại
đường công chính, chẳng những ta cứu được mình, còn cứu được nhiều người khác
khỏi chết trong tội (x Gc 5,19-20). Bởi vì,“sự sa ngã của một người, sự chết đã ngự trị
vì cớ người ấy ; thì còn hơn biết mấy những kẻ lĩnh được ơn lộc dư dật của đức
công chính sẽ ngự trị trong sự sống, vì cớ một người là Đức Ki-tô Giê-su” (Rm 5,17).
Các Bài đọc trong Phụng
Vụ hôm nay minh họa chân lý trên :
I. LÀM ĐIỀU BẬY THÌ XÚC
PHẠM ĐẾN THIÊN CHÚA VÀ GÂY TAI HỌA CHO NHIỀU NGƯỜI.
Trong Bài đọc, sách
Samuel quyển thứ I ghi lại cho chúng ta: vì tội lỗi của nhà Ê-li mà cả nước phải
rơi vào tay kẻ thù: “Dưới thời thầy Ê-li làm tư tế, mỗi khi có ai dâng hy lễ
thì đầy tớ của tư tế, tay cầm xiên
ba răng, trong lúc người ta đang nấu thịt, nó thọc vào vạc, vào nồi, vào chảo
hay vào niêu ; hễ xiên đưa lên được miếng nào, thì tư tế lấy cho mình.
Các con của thầy Ê-li chúng nằm với những phụ nữ phục vụ ở cửa lều Hội Ngộ. Chúa đã
trách thầy Ê-li: “Tại sao ngươi lại coi trọng các con hơn Ta, mà cả cha con béo
mập ra vì ăn những thứ ngon nhất trong mọi lễ phẩm của Israel dân Ta? Này sẽ đến những
ngày Ta sắp chặt cánh tay ngươi và cánh tay của nhà cha ngươi. Như vậy, mắt
ngươi sẽ mỏi mòn, tâm hồn ngươi sẽ kiệt
sức, và tất cả con cháu trong nhà ngươi sẽ phải chết giữa tuổi thành niên. Điều
xảy ra cho hai con trai ngươi, Khop-ni và Pin-khát sẽ là dấu cho ngươi: Cả hai
sẽ chết trong cùng một ngày. Ngày ấy, để phạt Ê-li, Ta sẽ thực hiện mọi điều Ta
đã phán về nhà nó từ đầu đến cuối. Ta báo cho nó là Ta vĩnh viễn kết án nhà nó
vì lỗi của nó: Nó biết các con nó nguyền rủa Thiên Chúa mà đã không sửa dạy
chúng. Vì vậy Ta thề với nhà Ê-li: Nhà Ê-li sẽ không bao giờ được xá lỗi, dù là bằng hy lễ hay lễ phẩm”.
Khi dân Israel
ra giao chiến với người Philitinh, bị chúng đánh bại, và chúng đã giết chừng
4.000 người. Dân Israel đưa Hòm Bia Giao Ước của Đức Chúa ra nghênh chiến, họ
nắm chắc Chúa sẽ cứu họ khỏi tay địch thù, nhưng Hòm Bia Thiên Chúa bị quân
Philitinh chiếm đoạt và hai con của thầy Ê-li là Khop-ni và Pin-khat bị giết”
(x 1Sm 2.3.4: Bài đọc năm chẵn).
Qua mạc khải, Chúa cho
chúng ta biết về cách xử của Ngài, Ngài chỉ nhìn đời sống ta trong giây phút
hiện tại mà xét xử. Chúa phán: “Nếu kẻ
nào mắc tội mà bây giờ nó bỏ tất cả tội lỗi đã làm, mà tuân giữ mọi Lời Ta
truyền, nó sẽ được sống chứ không phải chết ; trái lại người công chính lúc này
lại quay lưng lại sự công chính, mà làm điều ngang trái, thì tất cả việc công
chính nó đã làm sẽ không còn được nhớ đến nữa, nó phải chết” (Ed 18,21-24).
Chính vì thế, mỗi buổi
sáng khi ta dự Kinh Phụng Vụ với Hội Thánh, ta được nghe tiếng Chúa Thánh Thần
phán: “Ngày hôm nay, nếu các ngươi nghe tiếng Chúa, thì chớ cứng lòng như hồi
chúng nổi loạn, nơi cha ông các ngươi đã thử thách Ta, và đã thấy các việc Ta
làm. Ta sẽ nổi giận với dòng giống này! Ta đã nói: Tâm hồn chúng cứ lầm lạc
mãi, chúng nào có biết đến đường lối của Ta, nên Ta mới thịnh nộ thề rằng: Chúng
sẽ không được vào chốn yên nghỉ của Ta”.
Và tác giả thư Do Thái
lên tiếng kêu gọi: “Thưa anh em, hãy đề
phòng, đừng để người nào trong anh em có lòng dạ xấu xa chối bỏ Đức Tin mà lìa
xa Thiên Chúa hằng sống. Trái lại, ngày ngày anh em hãy khuyên bảo nhau: Bao
lâu còn được gọi là ngày hôm nay, kẻo có ai trong anh em ra cứng lòng vì bị tội
lỗi lừa gạt. Quả thế, chúng ta đã được thông phần Đức Ki-tô, miễn là chúng ta
cứ giữ vững cho đến cùng căn bản của lòng tin đã có từ ban đầu” (Dt 3,7-14:
Bài đọc năm lẻ).
Vậy “ngày
hôm nay, ước gì anh em nghe tiếng Chúa, Người phán: Các ngươi chớ cứng
lòng” (Tv 95/94, 7b.8a: ĐC năm lẻ)
II. NGƯỜI CÔNG CHÍNH
CỨU MUÔN VÀN KẺ TỘI LỖI THOÁT CHẾT.
Trong chương 1 của Tin
Mừng Marco đã nói về Đức Giê-su Ki-tô, Đấng Công Chính, cụ thể Ngài chu toàn
tốt đẹp sứ mệnh Tư Tế, Ngôn Sứ và Vương Đế, Ngài trở nên nguồn cứu thoát những
kẻ tội lỗi. Tin Mừng Marco hôm nay ghi lại cho chúng ta bàn tay cứu độ của Ngài
trên người mắc bệnh phong, nhờ anh tin vào Đức Giê-su, nhất là nhiệt tình loan
báo Tin Mừng cứu độ muôn dân, bất chấp lệnh Đức Giê-su cấm.
1/ Tin vào Đức Giê-su :
Vì Ngài là Đấng yêu thương và là Đấng toàn
năng đến để cứu dân, Ngài yêu mọi người hơn lòng người mơ tưởng. Do đó, ai đến
cầu xin Ngài thì không được nói “nếu Ngài muốn,” nơi Ngài không có “nếu”, vì
Ngài là Đấng “CÓ” (Gia-vê) ; cũng không
được nói “Ngài có thể”, vì Ngài TOÀN NĂNG. Do đó khi Đức Giê-su nghe lời van
xin của anh bị phong hủi: “Nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch,”
(Mc 1,40) đã làm cho Ngài “phẫn nộ” (x Mc 1,41a). Mà cho dù anh phong hủi có
làm phật lòng Đức Giê-su, thì Ngài cũng vẫn thương cứu chữa anh, không phải
Ngài chỉ “xuất chưởng muốn” mà Ngài còn đụng đến anh. Theo Luật Mô-sê, ai đụng
vào người cùi là bị dơ từ sáng đến chiều. (x Lv 14,46) Vì vậy người ta phải
tránh xa kẻ mắc bệnh (x Lv 13,45-46). Còn Ngài lại xả thân đụng
vào họ, bất chấp Luật Lệ và miệng lưỡi thế gian. Đó chính là dấu phục vụ vì
yêu, dù bị mất mát, thiệt thòi, và như vậy còn để ứng nghiệm lời ngôn sứ
I-sai-a tiên báo về Đấng Mêsia qua hình ảnh Người Tôi Tớ của Giavê :
“Chính người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những
đau khổ của chúng ta,còn chúng ta, chúng ta lại tưởng người bị phạt, bị Thiên
Chúa giáng hoạ, phải nhục nhã ê chề.” (Is 53,4).
Nhờ dấu này bất cứ ai
đang bị ác thần thống trị mà tin nhận Đức Giê-su là Đấng cứu độ duy nhất, thì
đều được sống dồi dào muôn đời (x Ga 10,10 ; 17,3).
2/ Nhiệt tình loan báo Tin Mừng cứu độ.
Thánh Tông Đồ nói: “Có tin thật trong lòng mới được nên công chính, có tuyên xưng ngoài
miệng mới được ơn cứu độ” (Rm 10,10). Do đó đến cả Đức Giê-su cũng không
cấm nổi anh bị phong hủi nói về Ngài sau
khi được khỏi bệnh!
Trong Tin Mừng Mác-cô
ghi lại những lần Đức Giê-su làm phép lạ cứu người, thì có bốn lần Ngài cấm
người ta không được nói về Ngài, nhưng hai lần (lần 1và 3) lệnh cấm không được
tôn trọng :
a.
Chữa anh bị phong
cùi. (x
Mc 1,40t: Tin Mừng)
b.
Khi phục sinh con gái ông Giai-rô. (x Mc 5,3t)
c.
Chữa cho anh điếc và
ngọng. (x Mc 7,36)
d.
Cho anh mù được sáng mắt. (x Mc 8,26)
Sau này thánh Tông Đồ không chịu thua anh phong
hủi cũng như người bị điếc và ngọng, nên ngài nói: “Tôi có sự thật về Đức Ki-tô, thì không ai bịt miệng tôi được!” (2Cr
11,10)
Sự nghịch lý này có ý
nhấn mạnh: Trong mọi trường hợp ai làm trái lệnh Chúa đều có tội. Nhưng chỉ duy lệnh cấm nói về Chúa mà không
tuân theo thì lại có phúc! Bởi thế nói về Chúa không phải vì Luật bắt làm,
mà nói theo lòng mến, vì: “Tình yêu Đức
Ki-tô thúc bách tôi” (2Cr 5,14) ; nói theo nhu cầu
sự sống bản thân, như ông Phao-lô đã thốt lên: “Khốn cho tôi, nếu tôi không loan báo Tin Mừng, tự ý làm việc đó thì tôi
có công, còn nếu ngoài ý tôi, thì đó là trách nhiệm Chúa đã ký thác cho tôi”
(1Cr 9,16-17).
Thời Cựu Ước, Lời Chúa
chưa có giá trị trọn vẹn (x Mt 5,17), thế mà ngôn sứ Giê-rê-mi-a cũng không thể
câm nín mà không loan báo Lời Chúa cho dân tộc: “Lạy ĐỨC CHÚA, Ngài đã quyến rũ con,và con đã để cho Ngài quyến rũ.Ngài
mạnh hơn con, và Ngài đã thắng. Suốt ngày con đã nên trò cười cho thiên hạ, để
họ nhạo báng con. Mỗi lần nói năng là con phải la lớn, phải kêu lên: "Bạo
tàn! Phá huỷ! " Vì lời ĐỨC CHÚA mà con đây bị sỉ nhục và chế giễu suốt
ngày. Có lần con tự nhủ: "Tôi sẽ không nghĩ đến Người, cũng chẳng nhân
danh Người mà nói nữa." Nhưng lời Ngài cứ như ngọn lửa bừng cháy trong
tim, âm ỉ trong xương cốt. Con nén chịu đến phải hao mòn, nhưng làm sao nén
được!” (Gr 20, 7-9).
Vì thế thánh Phao-lô
động viên Giám mục Ti-mô-thê, môn đệ của ông: “Hãy rao giảng Lời Chúa, hãy lên tiếng khi thuận cũng như lúc nghịch,
hãy nhẫn nại và chủ tâm dạy dỗ. Vì có thời người ta không chịu nghe giáo lý
lành mạnh, sự thật thì họ ngoảng đi, còn chuyện bá láp thì họ xô lại, theo dục
vọng mà kiếm đủ thứ thầy” (2Tm 4,2-4). Mà việc loan báo Tin Mừng không nhất
thiết là phải đi giảng giống như ông Phao-lô, mà còn biểu lộ qua cách ăn nết ở
của mình, như lời thánh Tông Đồ dạy: “Dù
ăn, dù uống, hay làm bất cứ việc gì, anh em hãy làm tất cả để tôn vinh Thiên
Chúa.” (1Cr 10,31). Để làm cho mọi người cùng cất lời cầu: “Lạy Chúa, xin thương tình cứu chuộc chúng
con” (Tv 44/43,27: ĐC năm chẵn). Đó cũng là cách loan báo Tin Mừng có hiệu
quả rồi vậy!
Ta biết luật chơi dế,
khi con nào không chịu gáy, không đá, thì nó sẽ bị cột tóc vào đầu quay tít ;
quay rồi mà cũng không chịu gáy, không đá thì bị ngắt đầu, rồi lấy tăm ghim vào
đầu dế để kích cho con khác phải gáy, phải đá!
Ý thức mình là người
Công Giáo mà không biết “gáy” Lời Chúa thì phải tự ra hình phạt cho mình, tạo
điều kiện cho người khác nói.
Năm 1974, ông Jacques Lebreton được 78 tuổi, mới được Đức Giám mục địa phận
Beauvais nước Pháp truyền chức Phó-tế cho.
Người ta thắc mắc :
- Trước đây ông là một đảng viên cộng sản vô
thần, vì một tai nạn xe hơi, ông đã bị cụt hai tay, và mù cả hai mắt ! Chức
Phó-tế cần phải đọc sách mới có khả năng giảng. Mắt đâu? Cần rửa tội cho người
ta. Tay đâu? Thế thì truyền chức Phó-tế cho
ông để làm gì ?!
Đức Giám mục trả lời :
- Jacques Lebreton còn trái tim.
Quả thực, sau khi lãnh
Phó-tế, thầy Jacques Lebreton đã giảng mỗi năm khoảng 200 bài Thánh Kinh trong
các trường đại học, được rất nhiều sinh viên ca tụng.
Rõ ràng thày đã nhiệt
tình giảng Lời hơn cả người bị phong hủi trong Tin Mừng hôm nay.
Chúng ta còn được Chúa
ban đầy đủ tứ chi, tại sao ta lại thua người bất toại ? Thánh Phanxico nói: “Ông kia bà nọ nên thánh được, tại sao tôi
không?”
Vậy ngày hôm nay ta hãy sám hối tội và nhiệt tình loan báo
Tin Mừng, để nối dài và mở rộng công việc của “Đức Giê-su rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa hết mọi kẻ bệnh hoạn
tật nguyền trong dân” (Mt 4,23: Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Tôi có sự thật về Đức Ki-tô, thì không ai bịt miệng
tôi được ! (2Cr 11,10)
lm Giuse Đinh Quang Thịnh