BÀI GIẢNG
Quà tẶng là mẶt NỔI CỦA tình yêu
Muôn loài Chúa dựng nên đều tốt
đẹp, nhưng không có tạo vật nào đẹp tuyệt vời bằng con người, vì chỉ có con
người được dựng nên theo hình ảnh của Thiên Chúa (x st 1,26-27). con
người chỉ thực sự giống Thiên Chúa khi được tái sinh nhờ, bởi, trong Chúa
Giê-su, để sống yêu như Ngài, vì Thiên Chúa là tình yêu. Đỉnh cao tình yêu của
Thiên Chúa là Chúa Cha hiến tặng Con Một
Ngài cho thế gian, hầu ta được sống nhờ Ngài ( x.1Ga 4,7-10: Bài đọc) .Chúa
Giê-su muốn ta phải sống và nói được như
Ngài: “ai
thấy tôi là thấy Cha tôi trên trời”
(Ga 14,9b). Chúa Giê-su đã thể hiện tình yêu của Ngài qua trình thuật hóa bánh.
Để ta nhận ra tình yêu của Chúa Giê-su,
ta phải đặt trình thuật này trong bối cảnh lịch sử và trong cơ cấu của Tin Mừng
Mac-cô chương 6:
1-
Đức Giê-su muốn tặng ban ân huệ đầu tiên cho người đồng
hương của Ngài qua việc Ngài giảng dạy, nhưng họ quyết liệt chống đối Ngài.
Điều ấy báo trước Ngài sẽ bị giết vì sứ mệnh ngôn sứ bởi bàn tay “người nhà”
của Ngài ( x Mc 6,1-6).
2-
Đức Giê-su biết trước người ta sẽ giết Ngài giống như Gioan
Tẩy Giả bị chết vì chân lý, nên Ngài cần tuyển chọn 12 môn đệ nối tiếp sứ mệnh
cứu độ phàm nhân mà Chúa Cha đã trao phó
(x Mc 6,7-29).
3-
Các môn đệ tích cực lên đường phục vụ giống như Thầy
Giê-su: làm rồi mới dạy, đến nỗi không còn giờ nghỉ ngơi ăn uống, Đức Giê-su
thương và bảo họ: anh em hãy tìm nơi hiu quạnh để nghỉ ngơi đôi chút, nhưng kế
hoạch đó bị bể: dân chúng lũ lượt tuốn đến xin các Ngài giúp đỡ nhu cầu của họ.
Thế mà Chúa Giê-su không la rầy họ, dù Ngài và các môn đệ đã tận tụy giúp họ
suốt ngày mà họ không cho nghỉ ngơi!!Thế rồi Ngài để giục các môn đệ đi nghỉ
còn Ngài ra đón tiếp dân cách ân cần,
lên tiếng dạy họ nhiều điều (x Mc 6,30-34).
4-
Dân chúng ngồi nghe Đức Giê-su giảng nhiều điều, dài quá!
Khiến họ đói gần xỉu mà Ngài vẫn thao thao giảng!! Các môn đệ lên tiếng thưa
Thầy: “chốn
này hiu quạnh, giờ lại quá muộn, xin Thầy giải tán để dân vào làng mua gì ăn”
( x.Mc 6, 34-36).
5-
Đức Giê-su lại bảo các môn đệ: “anh em hãy cho họ ăn
đi.” Lúc đó các ông chỉ có 5 chiếc bánh và 2 con cá, mà trong nhóm 13 Thầy
trò các ông cũng đang đói, thế mà họ phải dâng bánh cho Thầy Giê-su, để Ngài
ban lại cho dân trên năm ngàn người đàn ông không kể đàn bà con nít, dân chúng ăn
no nê lại còn dư 12 thúng (x. Mc 6, 37-44)
Qua 5 điểm ghi nhận
trên đây, ta nhận ra 5 việc làm của Đức Giê-su diễn tả tình yêu của Ngài:
1/ Đức Giê-su ưu tiên và tha thiết giảng nhiều điều, dù Ngài biết dân đang đói, họ đã bỏ
công việc đến với Ngài để nghe Ngài giảng thật dài! Dù Ngài biết họ phẫn nộ đòi
giết Ngài (x Lc 4, 29), như Hê-rô-đê đã
cắt đầu Gioan Tẩy Giả, hoặc họ chê bai khinh dể Ngài giảng, rồi cả đoàn lũ quay
gót bỏ đi! (x Ga 6, 60-66).
Rất tiếc ngày nay
hầu hết các chủ chăn trong Hội Thánh không còn ai dám can đảm kéo dài giờ giảng
để nói NHIỂU ĐIỀU giống Chúa Giê-su, dù làm cho người nghe bực mình, thì làm
sao bắt chước được ông Phao-lô giảng từ chiều cho đến sáng, khiến cậu Êu-ty-khô
ngồi nghe giảng ngủ gật, lộn đầu từ lầu ba xuống đất ! Thế mà ông Phao-lô không
cho ai đứng lên giúp Êu-ty-khô mà chính ông đến ôm xác cậu đặt nằm dưới bục
giảng, rồi tiếp tục giảng cho đến sáng (x Cv 20,7t). Đây là chuyện Thiên Chúa
mạc khải, chứ không phải là ông Phao-lô làm theo ý loài người, bởi đó ông nói: “Nếu tôi luôn luôn làm hài lòng người đời,
tôi không phải là nô lệ của Đức Ki-tô” (Gl 1,10). Còn ngày nay, nhiều Linh
mục, kể cả Giám mục chỉ cổ võ giảng 10 hoặc 15 phút là dài rồi, ai mà giảng dài
tất yếu bị lên án!? Thì dựa vào chỗ nào trong Sách Thánh để kết án!? Trong khi
đó thánh Phao-lô rất hãnh diện nói với các tín hữu: “Tôi cam đoan rằng tôi hoàn toàn trong sạch về máu mọi người. Vì tôi đã
không e ngại mà giấu giếm đi, để không loan báo cho anh em tất cả ý định của
Thiên Chúa” (Cv 20,26-27).
Dĩ nhiên tất yếu
không phải là cứ giảng dài hoặc giảng ngắn là đạt yêu cầu, mà đòi hỏi bài giảng
phải có nội dung, dựa vào “các Bài đọc mà Hội Thánh đã chọn đọc trong Phụng Vụ
để trình bày các mầu nhiệm Đức Tin và các quy tắc cho đời sống Ki-tô giáo trong
suốt chu kỳ năm Phụng Vụ” (x HCPV số 24 và 52). Với tinh thần giảng mà Chúa đã
mạc khải cho ông Phao-lô: “Vô phúc cho tôi nếu tôi không loan báo Tin
Mừng, tự ý làm việc đó thì tôi có công, còn nếu ngoài ý tôi thì đó là trách
nhiệm Chúa đã ký thác cho tôi” (1Cr 9,16-17). Nên “tôi có sự thật về Đức Ki-tô không
ai bịt miệng tôi được” (2 Cr 11,10).
Một giáo dân phê
bình Linh mục:
-
Bài giảng của cha ngắn quá!
-
Đúng, vì tôi không thích nói lung tung.
-
Nhưng bài giảng của cha đề cập lung tung nhiều điều ngoài Bài
đọc!
Chúa Giê-su và các
Tông Đồ đã chết vì lời giảng, mới trở thành tấm bánh hằng sống để nuôi
muôn người được sự sống dồi dào! (Ga
10,10).
2/ Đức Giê-su dạy ta tinh thần phục vụ: Chấp nhận bị quấy
rầy, đến nỗi không còn giờ nghỉ ngơi ăn uống. Bởi vì phải đặt nhu cầu của đồng loại trên nhu cầu của mình, đến nỗi phải
nhịn đói chấp nhận chết để có bánh chia sẻ cho đồng loại. Vì thế Thánh Phao-lô
đã dạy các tín hữu :
-
“Mỗi người chúng ta hãy
chiều theo sở thích của kẻ khác ,vì lợi ích của họ và để xây dựng. Thật vậy Đức
Ki-tô đã không chiều theo sở thích của mình, trái lại như có lời chép: “lời kẻ thóa mạ Ngài này chính con hứng
chịu” ( x Rm 15,2-3).
-
“Hãy coi kẻ khác
trổi trang hơn mình, mỗi người đứng chỉ dán mắt vào quyền lợi riêng mình, song
cả vào quyền lợi người khác nữa” (x Pl 2, 3-4 )
3/ Đức Giê-su vì yêu và tín nhiệm các môn đệ, dù Ngài là
Đấng toàn năng có dư quyền phép làm mưa bánh xuống cho dân ăn, nhưng Ngài lại muốn các môn đệ góp của cải cộng
tác với Ngài: nhịn đói để nhường bánh cho dân, đây là dấu chỉ các ông còn
phải mất mạng sống vì Tin Mừng, vì Thầy. Thậm chí Đức Giê-su và các môn đệ
không có bổn phận đóng thuế Đền Thờ, vậy mà Ngài bảo ông Phê-rô ra biển câu cá, móc miệng cá lấy hai đồng
tiền nộp vào Đền Thờ: phần Thầy và phần con (Mt 17,24t).
4/ Đức Giê-su vì tha thiết giảng giải, Ngài nói cả những điều họ không ưa thích,
đó là lý do Ngài biết trước họ sẽ giết Ngài! Nhưng khi Ngài bị giết, lại trở nên Thần
Lương để tha tội và nuôi dưỡng họ được sống dồi dào hạnh phúc như Thiên
Chúa,đối với những ai biết sám
hối và tin vào Ngài ( x. Ga 6,22t).
5/ Đức Giê-su lấy bánh cá nuôi dân là dấu chỉ Ngài sẽ ban lương thực bất tử là Bí tích
Thánh Thể, để ai đón nhận thì được sống đời đời, dù họ có chết, thì ngày
cánh chung hồn xác cũng được sống lại vinh quang như Ngài. Nhưng Ngài không
muốn độc diễn cử hành tiệc Thánh Thể, mà Ngài muốn môn đệ của Ngài cùng cộng
tác, để Ngài và ta trở nên bánh hằng sống nuôi mọi người được sống dồi dào như
Thiên Chúa ( x. Ga .6, 57 ; Ga 10,10 ). Đó là lý do Ngài truyền lệnh cho các
môn đệ: “Chúng con phải cho dân ăn”.
Hỏi vị tư tế thời Tân Ước khi dâng Lễ họ lấy gì là bánh của họ để cộng tác với Chúa
Giê-su cho mọi người được sống dồi dào, nếu không phải là khi dâng Lễ được cộng tác với Chúa Giê-su qua bài giảng,
mà vị tư tế Tân Ước đã vất vả tìm hiểu Lời Chúa,để nói được như thánh Phao-lô: “Tôi chịu đau khổ để đền bù vào những gì còn
thiếu nơi các nỗi quẫn bách Đức Ki-tô phải chịu vì Thân Mình Ngài là Hội Thánh”
(Cl 1,24), và đem ra thực hành, rồi loan
báo cho dân Tin Mừng cứu độ, khởi đi từ các bản văn Thánh Kinh mà Hội Thánh đã
chọn đọc trong mỗi thánh Lễ. Nếu
vị tư tế dâng Lễ mà không cho dân ăn bài giảng của mình, chỉ dùng quyền của
Chúa trao qua Hội Thánh, đọc lời truyền phép trên bánh rượu, tức khắc bánh rượu
được mọi người tin nhận là Chúa Giê-su phục
sinh để ban cho dân, thì đó chỉ
là Chúa Giê-su “cà thọt”. Vì Chúa Giê-su không chỉ muốn một mình Ngài
nuôi dân, mà Ngài còn muốn vị tư tế cùng với Ngài nuôi dân: khởi đi từ lúc Ngài
ra lệnh cho các môn đệ: “Hãy cho dân
ăn” trong trình thuật hóa bánh. Có
thế các ông mới xứng danh là Tông Đồ, vì các ông “làm rồi mới dạy” giống Thầy Giê-su (Cv 1,1
=Mc 6,30).
Bởi vậy, vị tư tế thời Tân Ước khi
dâng Lễ phải chu toàn sứ mệnh ngôn sứ như Hội Thánh đã dạy:
·
“Khi cử hành Phụng Vụ, Kinh
Thánh giữ vai trò tối quan trọng.
Thực vậy, Hội Thánh đã trích từ Thánh Kinh những
Bài đọc để dẫn giải trong bài giảng”(HCPV số 24 ).
·
“ Bài giảng phải căn cứ vào Thánh Kinh để trình bày các mầu nhiệm Đức
Tin và các qui tắc cho đời sống Kitô hữu trong suốt chu kỳ năm Phụng Vụ.Bài giảng rất đáng được coi như một phần
của chính Phụng Vụ” ( HCPV số 52).
·
“Bài giảng thuộc phần hoạt động của Phụng Vụ, nên phải có thời giờ thích hợp để giảng giải…Phải
hết sức trung thành chu toàn thừa tác vụ giảng giải đúng với nghi lễ. Tiên vàn
bài giảng phải múc lấy từ nguồn Kinh Thánh và Phụng Vụ , vì như thế là rao
truyền việc kỳ diệu của Thiên Chúa trong lịch sử cứu độ” ( HCPV số 35 ).
Cụ thể :
-
Theo HCPV số 24: Bài giảng phải liên kết các bài
đọc đã được công bố trong thánh lễ để cho giáo dân thấy một sợi dây
Giáo lý xuyên suốt và thống nhất qua các thời đại, đúng với giáo huấn của HCMK
số16 nói: Giá trị Cựu Ước được thể hiện trong Tân ước, giá trị Tân Ước đã tiềm ẩn trong Cựu Ước”.
Bởi vì nếu bài giảng chỉ khai triển một câu Kinh
Thánh, hoặc một bài trong các Bài đọc, thì đã là cách cắt xén lời Thiên Chúa, không đúng vời lời Hội
Thánh dạy: “Những Bài đọc để dẫn giải trong bài giảng”. Cắt xén lời một
người nào, chính là làm xuyên tạc ý người đã nói !
-
Theo HCPV số 52: Bài giảng phải dựa vào Kinh Thánh để giảng
giải. Thánh
Phao-lô rất giỏi về văn hóa, mà ông đã nói về sứ mệnh ngôn sứ của ông: “Tôi giảng chẳng cần lời lẽ khôn khéo hấp
dẫn ,nhưng chỉ dựa vào bằng chứng xác thực của Lời Chúa và quyền năng Thiên
Chúa” (1Cr.2,4).
-
Theo HCPV số 35: Không dựa vào các bài đọc Giáo Hội đã chọn
trong Phụng Vụ để giảng giải, là không đúng với Nghi lễ!
Đức Giê-su trong đời chỉ có 1 lần
Ngài thịnh nộ: bện dây thừng làm roi, xua đuổi mọi kẻ buôn bán ra khỏi khu sân Đền
Thờ, vì Ngài không muốn các tư tế dâng của vật chất lên Thiên Chúa nữa. Nếu họ
không dâng lễ theo đúng nghi thức Ngài muốn, thì Ngài lên tiếng trách họ: “các
ngươi đã biến nhà Cha Ta thành hang trộn cướp” (Mc 11,27 ).
Thánh Phao-lô vì đã hết lòng chu
toàn sứ mệnh ngôn sứ, ông đã bị bắt, án tử đang chờ ông. Giáo dân thấy ông, ai cũng ngậm ngùi thương tiếc, thì ông hướng
về họ và nói: “Tôi cam đoan không nhúng tay vào việc đổ máu người nào, vì tôi không
thiếu sót trong việc rao giảng Tin Mừng” (Cv.20,26-27).
Thánh Tông Đồ quả quyết như thế
không phải vì ông quên quá khứ: đã có lần ông mù quáng đi bách hại những người
Công Giáo ở Đama (x Cv 9), nhất là ông đã ôm áo và động viên cho nhóm người ném
đá Stêphanô chết sớm ! (x Cv 7; Cv 8)
Nhưng thánh Phao-lô ý thức rằng
nếu ông không chu toàn sứ mệnh ngôn sứ
đã được Chúa trao phó, là ông chủ ý giết cả hồn lẫn xác người ta và liệng xuống
hỏa ngục!
Vậy dân Chúa từ chủ chăn đến giáo
dân biết sống năm điều yêu như Chúa Giê-su dạy trong Tin Mừng hôm nay, mới xác
tín về ơn gọi của mình: “Chúa sai tôi đi
loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn, công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha”
(Lc 4,18: Tung Hô Tin Mừng). Có như thế mới nói lên giá trị ý nghĩa năm chiếc
bánh Đức Giê-su mượn để nuôi dân, làm mọi người cất lời ca tụng Thiên Chúa: “Triều đại Ngài đua nở hoa công lý và thái
bình thịnh trị tới ngày nao tuế nguyệt chẳng còn. Lạy Chúa muôn dân nước sẽ thờ
lạy Ngài” (Tv 72/71, 7.11: Đáp ca ).
THUỘC LÒNG
Đừng ai yêu bằng đầu lưỡi nhưng yêu bằng việc làm thực
sự ! (1Ga.3,18)