BÀI GIẢNG
TIN ĐẠO, CHỚ VỘI TIN NGƯỜI CÓ ĐẠO !
Dân gian hay nói: “Áo dòng không làm nên thầy tu”. Câu ấy
còn phải hiểu: nhiều kẻ chỉ có nhãn hiệu Công Giáo, nhưng bản chất nó là “kẻ phản Ki-tô, là ngôn sứ giả đã xuất hiện
trên trần gian, nó không tuyên xưng Đức Giê-su, nó không thuộc Thiên Chúa, nó
thuộc về thế gian” (1Ga 3,1-3 ; 4,6a: Bài đọc).
Ngày hôm nay trên thế giới, có
nhiều nhóm giáo dân do Linh mục quy tụ đến cầu nguyện và xin ơn, rồi cử những
người làm chứng được ơn này, ơn kia để minh chứng về lòng thương xót của
Chúa.Hình thức quy tụ này không biết có phải là “Phản Ki-tô” hay không? Trừ khi
việc ấy rập theo khuôn sống đạo theo gương Chúa Giê-su. Đành rằng Phúc Âm có nhắc
đến việc Đức Giê-su chữa nhiều bệnh nhân, trừ quỷ xuất khỏi nhiều người (x Mt
4,24: Tin Mừng), và khi Đức Giê-su truyền lệnh cho các Tông Đồ đi rao giảng Tin
Mừng cho mọi loài thụ tạo,thì Ngài cũng ban cho họ quyền làm nhiều phép lạ, thậm chí uống nhằm thuốc độc
cũng không bị hại, cầm rắn trong tay mà vẫn bình an (x Mc 16,17-18). Nhưng ta
phải hiểu Chúa làm phép lạ ấy, không nhằm giải quyết những đau khổ của con
người về bệnh tật, mà chủ đích cho người ta nhận ra Ngài là Đấng Thiên Sai mà Thiên
Chúa hứa ban để cứu dân, như lời ngôn sứ Isaia (53,4) nói: “Chúa gánh lấy bệnh tật chúng ta”, mà
theo quan niệm người Do Thái: chữa bệnh bằng lời nói hay bằng quyền phép là thể
hiện quyền tha tội, cất nguyên nhân gây ra bệnh (x Ga 9,2). Chỉ có Thiên Chúa
mới có quyền này, để người ta nhận biết Đức Giê-su là Đấng Chúa Cha sai đến,
hầu họ được sự sống đời đời (x Ga 17,3).
Bởi vậy, những ai chỉ chủ tâm đến
xin ơn cho thể xác, thì Đức Giê-su trốn
họ! Thậm chí có lần cả ngày Ngài đã chữa lành nhiều bệnh nhân, thế là càng lúc
bệnh nhân càng kéo đến đông, Ngài vẫn bỏ họ mà tìm nơi vắng vẻ cầu nguyện, ông
Phê-rô và các bạn lùng kiếm Ngài suốt đêm, sáng sớm mới gặp Ngài đang cầu
nguyện, Phê-rô thưa: “Mọi người đi tìm
Thầy”, thế mà Đức Giê-su không bảo: “Ai
cần ơn gì cứ đến với tôi”, nhưng Ngài bảo Phê-rô: “Bây giờ chúng ta phải lên đường đi giảng nơi khác, đó là lý do Thầy đã
ra đi” (x Mc 1,29-39) ; Lần khác, người ta lũ lượt kéo nhau đến xin Ngài
cho bánh ăn và muốn tôn Ngài làm vua, Ngài đã lên tiếng trách: “Các ngươi tìm Ta không phải vì dấu lạ, nhưng
chỉ vì cái bụng, hãy ra công làm việc tìm kiếm của ăn không bao giờ hư nát”.
Thế rồi Ngài say sưa giảng, cả đoàn lũ
dân không chấp nhận quay gót đi. Đức Giê-su không hối hận, mà còn quay lại nói
với Nhóm Mười Hai: “Kìa, người ta bỏ đi
hết thảy, sao chúng con còn đứng đây” (Ga 6, 25-66).
Những chứng từ trên đây đủ nhấn
mạnh: Chúa chỉ tha thiết giảng Lời, ai nghe Lời Ngài, tâm hồn họ được thanh tẩy
(x Ga 15,3). Bởi thế, nếu ta chỉ tin Chúa thương xót khi ta được ơn thể xác hay cầu xin được như ý
mình, thì làm sao chúng ta hiểu được tình thương của Cha trên trời dành cho
Chúa Giê-su, khi hai lần Ngài tha thiết cầu nguyện, thì sự dữ lại ập đến :
-
Ngài
thức suốt đêm xin Chúa Cha giúp Ngài chọn môn đệ, thế mà Ngài chọn phải tên
Giu-đa phản bội (x Lc 6,12-13).
-
Ngài
thiết tha cầu nguyện trước giờ Tử Nạn đến toát mồ hôi máu: “Lạy Cha, nếu được,
xin cho Con khỏi uống chén đắng này…” Thế mà ngay sau khi vừa dứt lời cầu, thì
kẻ ác ập đến bắt Ngài (x Lc 22,39t).
Như thế, đau khổ là dấu chỉ sự tùng phục tuyệt đối :
-
Để
tỏ lòng vâng phục Thiên Chúa cách tuyệt đối, tổ phụ Abraham sẵn sàng đưa con
một lên núi giết để tế lễ (x St 22).
-
Đức
Giê-su chấp nhận cái chết đau thương để tỏ lòng tùng phục Chúa Cha (x Pl 2,8).
Ai càng tỏ ra hết lòng tùng phục
Thiên Chúa như thế, thì Ngài cũng hết lòng ban ơn cho họ: Abraham được Chúa cho
sinh con đàn cháu đống, mọi dân tộc sẽ lấy dòng giống ông mà cầu phúc cho nhau
(x St 22,17-18) ; Sự tùng phục đến chết của Đức Giê-su, đem ơn cứu độ cho muôn dân,
để mọi miệng lưỡi trên trời dưới đất tuyên xưng Ngài là Đức Chúa (x Pl 2, 11).
Thánh Tô-ma Tiến sĩ nói: “Mỗi
vấn đề được giải quyết trong lãnh vực của nó”: Bệnh tật cần nhờ đến y
khoa, y khoa bó tay cần đến Bí tích Xức Dầu, làm hết cách mà bệnh không thuyên
giảm, thì đó là ý Chúa muốn ta được cộng tác với Ngài để làm hoàn hảo cuộc Tử
Nạn mà Ngài đã khởi sự (x Cl 1,24), và như thế ta được chia phần sự sống Phục
Sinh với Ngài (2 Tm 2,11-12).
Để kết luận về vấn đề xin phép lạ,
ta đừng quên lời thánh Gioan ghi: “Trong thời gian Đức Giê-su ở tại
Giê-ru-sa-lem vào dịp lễ Vượt Qua, thì trong đám người đến chầu lễ, đã có lắm
kẻ tin vào danh Ngài, bởi được chứng kiến các dấu lạ Ngài làm. NHƯNG ĐỨC GIÊ-SU
KHÔNG TÍN NHIỆM HỌ, VÌ NGÀI BIẾT HỌ HẾT THẢY” (Ga 2,23-24).
Còn “ai tin vào danh Con của Người,
Đức Giê-su Ki-tô, và yêu mến nhau như Ngài đã truyền lệnh, để nhờ Thần Khí họ
tuyên xưng Đức Giê-su Ki-tô đã đến trong xác thịt, đó là Thần Khí thuộc về
Thiên Chúa, người ấy được thắng các ngôn sứ giả đó, vì Đấng ở trong anh em mạnh
hơn kẻ ở trong thế gian. Cho nên chúng ta đã thuộc về Thiên Chúa. Ai biết Thiên
Chúa thì nghe lời chúng ta. Ai không thuộc về Thiên Chúa, thì không nghe chúng
ta” (1Ga 3,22-23 ; 4,2.4-6: Bài đọc).
Chúng ta muốn xứng danh là người
Công Giáo chân chính, ta phải sống ba điểm giáo lý mà Tin Mừng hôm nay gợi ý :
-
Ta
có chết vì chân lý, ta mới là người cao cả nhất, dọn đường cho Chúa đến.
-
Ta
phải hiệp nhất với Chúa Giê-su để hành động.
-
Ta
phải chăm sóc linh hồn đồng loại trước thân xác họ.
1/ TA CÓ CHẾT VÌ CHÂN
LÝ, TA MỚI LÀ NGƯỜI CAO CẢ NHẤT, DỌN ĐƯỜNG CHO CHÚAĐẾN.
Tin Mừng hôm nay tác giả Mát-thêu
viết: “Ông Gioan Tẩy Giả bị NỘP trước khi
Đức Giê-su đi rao giảng” (Mt 4,12: Tin Mừng).
Động từ NỘP trong Tin Mừng
Mát-thêu luôn nói về cái chết của Đức Giê-su. Thực vậy :
* Trước giờ Đức Giê-su bị bắt, ba lần Ngài báo cho các môn đệ Ngài sẽ bị
NỘP :
-
“Con Người sắp bị NỘP trong tay người đời, và
họ sẽ giết chết Ngài” (Mt 17,22-23a).
-
“Này chúng ta lên Giê-ru-sa-lem và Con Người
sẽ bị NỘP cho các thượng tế và ký lục, và người ta sẽ lên án tử hình Ngài và
NỘP Ngài cho dân ngoại, để họ nhạo báng đánh đòn và treo lên khổ giá” (Mt
20,18-19).
-
“Anh em biết sau hai ngày nữa là đến lễ Vượt
Qua, và Con Người sẽ bị NỘP để chịu đóng đinh thập giá” (Mt 26,2).
* Trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, Mát-thêu lại ghi ba lần Đức Giê-su bị
NỘP :
-
“Họ trói Đức Giê-su mà điệu Ngài
đi NỘP cho tổng trấn Phi-la-tô (Mt 27,2).
-
“Phi-la-tô đã biết vì ganh tỵ mà
họ đã NỘP Ngài cho ông” (Mt 27,18).
-
“Phi-la-tô tha Barabba cho họ,
còn Đức Giê-su thì ông cho đánh đòn rồi phó NỘP cho đóng đinh thập giá” (Mt
27,26).
Vậy ông Gioan bị NỘP hay Đức
Giê-su bị NỘP, đều nói lên một cái chết giống nhau là chết vì chân lý. Chính vì
ông Gioan có nhiều điểm giống Đức Giê-su, đặc biệt chết vì chân lý mới là con
người cao cả nhất (x Mt 11,11). Ta có bắt chước ông Gioan giống Đức Giê-su như
thế, ta mới trở thành một Gioan Tẩy Giả khác dọn lòng mọi người đón Đức Giê-su,
diễn tả sức bật của Tin Mừng. Thực vậy:
-
Ông
Gioan bị NỘP cho vua Hê-rô-đê cắt đầu, vì ông dám phản đối Hê-rô-đê cướp vợ anh
mình. Kẻ ác tưởng như thế là đã trù dập được chân lý, nhưng Đức Giê-su là Mặt
Trời Công Chính bắt đầu ló rạng (x Lc 1,78), bắt đầu loan báo Tin Mừng cho
cả dân ngoại (x Mt 4,2: Tin Mừng).
-
Người
Do-Thái NỘP Đức Giê-su cho Roma đóng đinh vào thập giá, họ tưởng làm như thế là
chôn vùi được chân lý, nhưng các Tông Đồ tích cực liều mạng rao giảng Tin Mừng,
nối tiếp sứ mệnh Thầy Giê-su đã trao (x Mt 28,19-20 ; Cv 4,1-22).
-
Những
kẻ ghen ghét Stê-pha-nô, họ NỘP ông cho thượng hội đồng Do-Thái ném đá chết,
thì các tín hữu tản đi khắp nơi rao giảng Tin Mừng (x Cv 8,1-8).
-
Các
tín hữu bất kể lớn nhỏ, đàn ông hay đàn bà, bị ông Saulo bách hại, thì Chúa
quật ngã Saulo xuống đất, Ngài hỏi tội ông, ông biết sám hối, cụ thể đi học
giáo lý nơi các môn đệ (x Cv 8.9). Từ đó ông trở thành Tông Đồ xuất sắc hơn các
Tông Đồ thượng đẳng, vì ông đã tập họp muôn dân về cho Chúa (x Gl 1,11t ; 2Cr
11,5).
Như thế sức bật của Tin Mừng giống
như chiếc lò xo bị nén, càng nén mạnh thì sức bật càng tăng. Đây là chân lý đã
được khai mở khi Đức Giê-su bắt đầu hoạt động công khai. Ông Mát-thêu cho biết:
“Đức Giê-su nghe tin ông Gio-an đã bị NỘP,
Người lánh qua miền Ga-li-lê. Rồi Người bỏ Na-da-rét, đến ở Ca-phác-na-um, một
thành ven biển hồ Ga-li-lê, thuộc địa hạt Dơ-vu-lun và Náp-ta-li,để
ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a nói: Này đất Dơ-vu-lun, và đất Náp-ta-li, hỡi
con đường ven biển, và vùng tả ngạn sông Gio-đan, hỡi Ga-li-lê, miền đất của
dân ngoại! Đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối tăm đã thấy một ánh sáng huy
hoàng, những kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần nay được ánh sáng
bừng lên chiếu rọi” (Mt 4,12-16: Tin Mừng).
Ga-li-lê miền Bắc nước Israel,
còn Dơ-vu-lun và Náp-ta-li là hai chi tộc trong số 12 chi tộc con của ông tổ
Gia-cóp. Tại sao ông Mát-thêu lại gọi họ là “vùng các dân ngoại đang ngồi trong bóng tối sự chết” ?
Thưa: Vào
năm -734, hai bộ lạc Dơ-vu-lun và Náp-ta-li cư ngụ ở Ca-phác-na-um, nằm ở vùng
duyên hải, bên kia sông Gio-đan thuộc miền Ga-li-lê (x Gs 19,10-39), đã bị ông
Seleucos, vua Assur chiếm. Do đó, ngôn sứ Isaia gọi đó là “vùng
dân ngoại đang ngồi trong bóng tối sự chết, đã thấy một ánh sáng huy hoàng”
(Is 8,23 ; 9, 1-2).
Vậy việc Đức Giê-su sang vùng dân
ngoại này rao giảng, vừa nói lên hình
phạt đối với những người Do-Thái tự hào nắm trọn luật Mô-sê, nhưng đã khước
từ Tin Mừng Chúa muốn ban tặng trước cho họ, thì Tin Mừng lại được loan báo cho
dân ngoại, Đức Giê-su gọi họ là “chiên lạc nhà Israel” (x Mt 10,6) vừa nói lên ơn cứu độ phổ quát Chúa không
chỉ ưu tiên cứu người Do-Thái như họ tưởng nghĩ, mà Chúa còn muốn cứu muôn dân.
Bởi đó chúng ta không phải là dân Israel, cần dọn tâm hồn đón nhận
Đức Giê-su, là đón nhận được nguồn sống vinh phúc dồi dào bất tận, để rồi cũng
liều chết vì chân lý. Có thế mới làm cho Tin Mừng bung ra, thâu họp muôn dân về
cho Chúa.
2/ TA PHẢI HIỆP NHẤT
VỚI CHÚA GIÊ-SU ĐỂ HÀNH ĐỘNG.
Không phải mọi sự hiệp nhất đưa
đến sự sống, và cũng không tất yếu mọi chia rẽ là chết !
·
Ma
quỷ đã hiệp nhất với kẻ ác, các đầu mục Do-Thái cùng thông đồng với chính quyền
Ro-ma, nên đã đưa đến cái chết cho Đấng vô tội ! Hoặc những tên trộm cướp hiệp
nhất thành băng đảng giết hại bao nhiêu dân lành !
·
Ông
Phao-lô đã lợi dụng niềm tin bất đồng về sự sống lại giữa nhóm Biệt phái và bè
Sa-đốc, ông kêu lên: “Tôi tin có sống lại
!’’ Thế là bè Sa-đốc vì không tin sống lại càng có cớ đòi giết ông Phao-lô ;
ngay lúc đó nhóm Biệt phái lại ra sức bảo vệ niềm tin sống lại của ông Phao-lô
Biệt phái, cũng chính là của họ, thế là hai nhóm ẩu đả nhau, trưởng cơ thấy náo
loạn đã đưa ông Phao-lô ra khỏi nơi ấy, nhờ đó ông thoát chết! (x Cv 23,1-11).
Vậy chỉ có hiệp nhất trong chân
lý, hiệp nhất với Chúa, như Đức Giê-su đã cầu nguyện cho các môn đệ Ngài:
"Lạy Cha xin cho chúng nên một, như
Con ở trong Cha và Cha ở trong Con" (x Ga 17,21a) mới đem lại sự sống.
Để nói lên sự hiệp nhất với Đức Giê-su trong chương trình hành động, ông
Mát-thêu đã ghi lời mở đầu sứ mệnh rao giảng của ông Gioan Bt, giống y như lời
mở đầu rao giảng của Đức Giê-su, để rồi các Tông Đồ cũng rập khuôn lời mở đầu
ấy, khi các ông bắt đầu sứ mệnh : “Hãy sám hối vì Nước Trời đã gần đến”
(Mt 3,2 = Mt 4,17 = Mt 10,7).
3/ TA PHẢI CHĂM SÓC
LINH HỒN ĐỒNG LOẠI TRƯỚC THÂN XÁC HỌ.
Thánh Mát-thêu ghi nhận: “Đức Giê-su rảo khắp xứ Ga-li-lê trước nhất là để giảng Tin Mừng về Nước
Thiên Chúa trong các hội đường của họ, sau
đó Ngài mới chữa lành mọi tật nguyền bệnh
hoạn trong dân’’ (Mt 4,23: Tung Hô Tin Mừng). Như thế Đức Giê-su đã làm
mẫu cho Lời Ngài dạy: “Hãy tìm kiếm Nước
Thiên Chúa trước, và sự công chính của Ngài, còn các điều khác Ngài sẽ ban thêm
cho” (Mt 6,33), và Ngài làm ứng nghiệm lời Kinh Thánh nói: “Người ta được lành mạnh không phải vì cỏ nọ
hay thuốc kia, nhưng nhờ Lời Chúa chữa họ khỏi mọi tật nguyền” (Kn
16,12).
Vậy Đức Giê-su đã vạch cho chúng
ta con đường phục vụ: Phải chăm sóc linh
hồn đồng loại trước khi chăm sóc nhu cầu thân xác họ. Nói cách khác: chăm lo
đời sống tâm linh, đời sống đạo của đồng loại hơn là chỉ dừng lại lo cho họ
được no cơm ấm áo. Bởi thế, thánh Phao-lô nói: “Nước Thiên Chúa không phải là chuyện ăn uống, nhưng là công chính, bình
an và hoan lạc trong Thánh Thần” (Rm
14,17), và ông còn cảnh cáo: “Đừng lấy
cái bụng làm Chúa, vinh quang đặt nơi điều đáng phải xấu hổ !” (Pl 3,19)
KẾT LUẬN
Ta sống ba điểm giáo lý trên đây
là ta “giữ các lệnh truyền của Người và
làm những điều đẹp lòng Người, thì ta xin gì Người cũng ban cho’’(1Ga
3,22: Bài đọc). Đúng như lời Thánh vịnh 2 câu 8: “Con cứ xin, rồi cha ban tặng, muôn dân nước làm sản nghiệp riêng”
(Đáp ca). Bởi vì: “Ta đã thuộc về Chúa,
ta thắng được các ngôn sứ giả, vì Đấng ở trong ta mạnh hơn là kẻ ở trong thế
gian. Chúng ta thuộc về Thiên Chúa, ai biết Thiên Chúa thì nghe chúng ta”
(1Ga 4,4.6: Bài đọc).
Người Ki-tô hữu nào không sống
những điểm giáo lý trên đây, thì “thân
xác họ ở trong Hội Thánh, nhưng linh hồn họ ở ngoài Hội Thánh, họ chẳng những
không được Chúa cứu độ mà còn bị xét xử nghiêm khắc hơn” (Hiến Chế Hội
Thánh số 14). Thánh Gioan kết án họ: “Nó
là phản Ki-tô, là tiên tri giả” (1Ga 3,3: Bài đọc), nó độc ác, quỷ quyệt
hơn cáo già Hê-rô-đê, hắn đã cắt đầu ông Gioan, người công chính của Thiên
Chúa, và sự cố ấy lại trở nên dấu giết Con Thiên Chúa, loại đi nguồn ơn cứu độ !
Thế thì nó tệ hơn “dân ngoại ngồi trong
bóng tối sự chết, đã đón nhận được Tin Mừng sự sống Đức Giê-su đem đến (x
Mt 4,16: Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Anh em phải sống đạo sao cho lương dân níu lấy áo anh
em mà nói: Chúng tôi muốn đi theo anh em, vì chúng tôi đã nghe biết rằng: Thiên
Chúa ở với anh em (Dr 8,23).