BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Kh 22, 1-7
1 Tôi là Gio-an, bấy giờ, một thiên
thần chỉ cho tôi thấy một con sông có nước trường sinh, sáng chói như pha lê,
chảy ra từ ngai của Thiên Chúa và của Con Chiên.2 Ở giữa quảng
trường của thành, giữa hai nhánh sông, có cây Sự Sống sinh trái mười hai lần,
mỗi tháng một lần; lá cây dùng làm thuốc chữa lành các dân ngoại.
3 Sẽ không còn lời nguyền rủa nào
nữa. Ngai của Thiên Chúa và của Con Chiên sẽ đặt trong thành, và các tôi tớ
Người sẽ thờ phượng Người.4 Họ sẽ được nhìn thấy tôn nhan Người, và
thánh danh Người ghi trên trán họ.5 Sẽ không còn đêm tối nữa, họ sẽ
không cần ánh sáng của đèn, cũng chẳng cần ánh sáng mặt trời, vì Đức Chúa là
Thiên Chúa sẽ chiếu sáng trên họ, và họ sẽ hiển trị đến muôn thuở muôn đời.
6 Thiên thần nói với tôi: "Đây
là những lời đáng tin cậy và chân thật; và Đức Chúa là Thiên Chúa ban Thần Khí
linh hứng cho các ngôn sứ, đã sai thiên thần của Người đến tỏ cho các tôi tớ
Người biết những việc sắp phải xảy đến."7 - "Đây, chẳng
bao lâu nữa Ta sẽ đến! Phúc thay kẻ tuân giữ các sấm ngôn trong sách này!
"
ĐÁP CA: Tv 94
Đ. Ma-ra-na-tha!
Lạy Chúa Giê-su, xin ngự đến. (1 Cr 16,22b . Kh 22,20c)
1 Hãy đến đây ta reo hò mừng CHÚA,
tung hô Người là Núi Đá độ trì ta, 2 vào trước Thánh Nhan dâng lời
cảm tạ, cùng tung hô theo điệu hát cung đàn.
3 Bởi ĐỨC CHÚA là Chúa Trời cao cả,
là Đại Vương trổi vượt chư thần, 4 nắm trong tay bao vực sâu lòng
đất, giữ chủ quyền muôn ngọn núi vút cao. 5 Đại dương Chúa đã tạo thành
là của Chúa, lục địa do tay Người nhào nắn cũng thuộc về Người.
6 Hãy vào đây ta cúi mình phủ phục,
quỳ trước tôn nhan CHÚA là Đấng dựng nên ta. 7a Bởi chính Người là
Thiên Chúa ta thờ, còn ta là dân Người lãnh đạo, là đoàn chiên tay Người dẫn
dắt.
BÀI GIẢNG
NƯỚC THIÊN CHÚA
KHÔNG PHẢI
LÀ CHUYỆN ĂN UỐNG
(Rm 14,17)
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm
Phụng Vụ, Hội Thánh muốn mọi người phải được thâu nhận vào Nước Thiên Chúa. Để được thế ta phải
ý thức sống ba điều giáo lý của các Bài đọc hôm nay .
-
Đừng
dùng quyền để thống trị người khác.
-
Đừng
ham mê hưởng thụ của đời.
-
Hãy
năng cầu nguyện, hầu lắng nghe được tiếng Thiên Chúa.
I. ĐỪNG DÙNG QUYỀN ĐỂ
THỐNG TRỊ ĐỒNG LOẠI.
Chúa cho ngôn sứ Đa-ni-en nhìn
thấy các con thú dữ đầy sức mạnh, như
con sư tử (đế quốc Babylon), như con gấu (đế quốc Mê-đi), như con beo (đế quốc
Ba-tư), và cả con thú có mười sừng (đầy sức mạnh), nanh bằng sắt, vuốt bằng
đồng (vô cùng độc ác), có mắt trên các sừng của nó (tinh khôn, quỷ quyệt), đó
là đế quốc Hy-lạp, tất cả chúng đều được lãnh nhận quyền bính từ tay "Đấng
Tối Cao" (Thiên Chúa).
Chúng đã lạm dụng quyền bính thống
trị chư thánh của Thiên Chúa (dân Do-Thái) ; rồi con thú thư tư, vua
An-ti-ô-khô IV Ê-pi-pha-nê bắt dân Do-Thái không được giữ Luật Mô-sê, mà phải
tuân thủ luật của vua là thờ ngẫu tượng. Vua này bị dòng họ Ma-ca-bê đánh bại
và thanh tẩy Đền Thờ, vì vua này đã làm ô uế (x 1Mcb 5,55-60), rồi mười vua
khác kế vị vua An-ti-ô-khô lại tiếp tục bách hại chư thánh dân Thiên Chúa.
Nhưng tất cả các vị vua ấy bị một vị Bô Lão (Thiên Chúa) tước quyền và trao cho
dân thánh của Đấng Tối Cao, tức là Chúa trao quyền bính cho Hội Thánh (x Mt
16,18-19), mà mọi quyền bính trên đời phải kính phục (x Đn 7,15-27: Bài đọc năm
lẻ).
II. ĐỪNG HAM MÊ HƯỞNG
THỤ CỦA ĐỜI.
Đức Giê-su dạy: "Chúng con phải đề phòng đừng để lòng ra nặng nề bởi chè chén
say sưa" (Lc 21,34a:
Tin Mừng).
Cụ thể đừng bắt chước lối sống của
ông phú hộ, ăn mặc những gấm tía vải mịn, ngày ngày yến tiệc linh đình, mà
không quan tâm đến La-da-rô nằm ngay đầu ngõ, chỉ ước được ăn những mẩu bánh
rơi từ bàn chủ mà không ai cho ! Phú hộ thua con chó, con chó còn biết liếm các
ung nhọt của La-da-rô, mình đầy lở loét vì không có tiền thuốc thang ! Tệ nhất
là con chó ám chỉ dân ngoại (x Mt 15,26), mà dân ngoại thuộc quyền quản lý của
satan. Thế thì ông phú hộ, người tôn thờ Thiên Chúa lại thua dân ngoại đã nghe
lời satan! Chung cuộc phú hộ gieo mình xuống hồ lửa muôn kiếp (x Lc 16,19t).
Thánh Gia-cô-bê nói: "Kẻ giàu có đã
sung sướng ở dưới đất, đã hưởng lạc, nuôi cho đầy lòng ngày hạ sát, chúng đã
kết án và sát hại người công chính không có sức cưỡng lại " (x Gc
5,5-6). Tệ nhất là những kẻ chỉ ăn uống say xỉn ! Lời Sách Thánh đã kết án loại
người này: "Dành cho ai những
"thôi rồi" ? Dành cho cho ai những "hỡi ôi"? Dành cho ai
những gây gỗ? Dành cho ai những lời than vãn? Dành cho ai những vết thương
chẳng lý do? Dành cho ai những con mắt đỏ ngầu? Đó là những kẻ nán lại bên bầu
rượu, những kẻ đã nếm đủ thứ rượu ngon, đừng để mắt ngó rượu, nó đỏ làm
sao, nó óng ánh thế nào trong chén, rồi
nó ực xuống cổ ! Nhưng cuối cùng nó cắn như rắn lục, nọc độc hổ mang ! Mắt con
sẽ thấy những điều lạ lùng, và miệng con sẽ nói những điều bậy bạ! "
(Cn 23,29-33: Bản dịch NTT).
Chính vì vậy mà thánh Phao-lô dạy:
"Đừng say sưa rượu chè chỉ tổ hư
thân, nhưng hãy làm sao cho được no đầy Thần Khí" (Ep 5,18).
Khi Chúa cho mẹ của Samson có
thai, để con bà sinh ra làm thủ lãnh dẫn dắt dân Chúa, Chúa cấm bà không được
uống rượu (x Tl 13,4) ; cả đến ông Dacarya cũng nói về con mình được Chúa dùng
dọn đường cho Đấng Cứu Thế, Gioan cũng không được đụng đến chất có men (x Lc
1,15). Bởi vì người đã say xỉn, thì dù có nói chân lý, nói điều hay lẽ phải
cũng không ai chấp nhận. Đó là lý do khi những người chứng kiến ông Phê-rô say
sưa giảng Lời, họ phủ nhận giá trị lời ông giảng: "Hắn đã bứ rượu rồi", mặc dù ông Phê-rô đã lên tiếng giải thích:
Chưa đến 9 giờ sáng thì chưa ai ăn uống gì (x Cv 2,12-16).
Đức Giê-su dạy: "Chớ lo lắng sự đời, mà ngày ấy thình lình ập đến trên các
ngươi như một cái lưới, vì ngày ấy xông đến thình lình đến trên dân cư khắp mặt
đất" (Lc 21,34b-35: Tin Mừng).
Cụ thể đừng bắt chước lối sống tên
phú hộ được mùa, không còn nơi chất của cải, nên hắn cho đốt các kho cũ, xây
cái mới lớn hơn, rồi tích của cải vào đó, đoạn nhủ hồn mình rằng: "Hưởng đi ăn uống vui chơi đi, có dư của cho
nhiều năm ! Nhưng Chúa phán: "Đồ
ngốc, ngay đêm nay ngươi phải ra khỏi thế gian, thì của cải ngươi tích trữ đó
thuộc về ai ? Thật là khốn cho những kẻ chỉ lo chất kho cho mình mà không biết
làm giàu cho Thiên Chúa" (Lc 12,16-21).
Thánh Gia-cô-bê trách kẻ lo chất
của vào kho đời này, nó nói: "Ngày mai ta sẽ trẩy đi thành này hay thành
nọ, và qua ở đó một năm mà buôn bán gây lời". "Các ngươi là những kẻ
không biết số mạng ngày mai ra sao ! Vì các ngươi chẳng qua là chút khói trong
chốc lát, hiện đó rồi lại biến đó ! Các ngươi toan tính như thế, thay vì nói: "Nếu
Chúa muốn ta sẽ còn sống mà làm việc này hay việc nọ". Nhưng này các ngươi
vinh vang với khoác lác. Mọi kiểu vinh vang như thế là xấu cả. Vậy ai biết làm
lành mà không làm thì mắc tội" (Gc 4,13-17).
Bởi thế thánh Gia-cô-bê cảnh tỉnh
mọi người: "Hỡi những kẻ giàu có hãy
khóc lên, rú lên, vì những khốn khó sắp giáng xuống trên các ngươi. Của cải các
ngươi đã ra thối nát, và xiêm y các ngươi đã bị mọt gậm ! Vàng bạc của các ngươi
sẽ bị sét rỉ ; và sét rỉ của chúng sẽ làm chứng tố cáo tội các ngươi, và ăn
thấu xương thịt các ngươi như lửa, các ngươi đã tích trữ kho tàng trong những
ngày cánh chung. Kìa tiền công các ngươi đã quỵt của người cắt lúa đồng ruộng
các ngươi, réo lên, và tiếng kêu ca của thợ gặt đã thấu tai Chúa các thiên
binh. Kìa ngày Quang Lâm của Chúa đã đến, nhà nông ngóng trông hoa quả quý báu
của đồng ruộng, kiên tâm chờ cho đến mùa của nó, chờ cho được mưa đầu, mưa cuối
vụ. Vậy anh em hãy kiên tâm, hãy vững lòng vì ngày Quang Lâm của Chúa đã gần.
Hỡi anh em đừng phàn nàn oán trách nhau để khỏi bị phán xét. Này Đấng Phán Xét
đứng nơi ngưỡng cửa ! Hỡi anh em hãy soi gương cam khổ và kiên tâm, tức là
những tiên tri, những vị đã tuyên ngôn nhân danh Chúa. Kìa coi, Ta tuyên bố: Phúc
thay những người kiên nhẫn ! Anh em đã nghe nói đến sự kiên nhẫn của ông Gióp ;
và đã thấy cứu cánh của Chúa dự trù, vì Chúa đầy tình xót thương và nhân hậu"
(Gc 5,1-4.7-11).
Đức Giê-su đã nói: "Ngày cánh chung như chiếc lưới thình lình chụp
trên biển, người ta kéo lên đủ loại cá, cá tốt bỏ vào giỏ, còn cá xấu, cá độc
thì bị quăng đi" (Mt 13,47-48).
III. HÃY NĂNG CẦU
NGUYỆN ĐỂ LẮNG NGHE ĐƯỢC TIẾNG CHÚA.
Đức Giê-su dạy: "Hãy tỉnh thức luôn và cầu nguyện xin cho có sức tránh thoát
mọi điều tai họa sắp xảy đến và được đứng vững trước mặt Con Người"
(Lc 21,36: Tin Mừng).
Ngay sau khi Lời Chúa dạy như thế,
ông Luca ghi nhận người luôn tỉnh thức và cầu nguyện là người: "Thức
dậy sớm chạy đến với Chúa Giê-su trong Đền Thờ để nghe Ngài giảng dạy"
(Lc 21,38). Vì Chúa đã hứa cho những ai có tâm hồn nghe Lời: "Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi: ai
nghe Lời Ta và tin vào Đấng đã sai Ta thì có sự sống đời đời, và khỏi phải đến
tòa phán xét nhưng đã ngang qua sự chết mà vào cõi sống" (Ga 5,24).
Chúa đã cho ông Gioan thấy cảnh
Thiên Đàng qua thị kiến: “Tôi thấy một
con sông có nước trường sinh chảy ra từ ngai của Thiên Chúa và của Con Chiên. Ở
giữa quảng trường của thành, giữa hai nhánh sông, có Cây Sự Sống sinh trái mười
hai lần, mỗi tháng một lần ; lá cây dùng làm thuốc chữa lành các dân ngoại.
Sẽ không còn lời nguyền rủa nào
nữa. Ngai của Thiên Chúa và của Con Chiên sẽ đặt trong thành, và các tôi tớ
Người sẽ thờ phượng Người. Sẽ không còn đêm tối nữa, họ sẽ không cần đèn đuốc
hay ánh sáng mặt trời, vì Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ chiếu sáng trên họ, và họ
sẽ hiển trị đến muôn thuở muôn đời.
Thiên Chúa ban Thần Khí linh hứng cho các ngôn sứ, đã sai thiên thần
của Người đến tỏ cho các tôi tớ Người biết những việc sắp phải xảy đến. Đây
chẳng bao lâu nữa Ta sẽ đến! Phúc thay kẻ tuân giữ các sấm ngôn trong Sách này” (Kh 22,1-7: BĐ năm chẵn).
Bởi thế, các tín hữu thời Giáo Hội
sơ khai mỗi khi kết thúc buổi cầu nguyện, họ đều đọc: “Maranatha! Lạy Chúa Giê-su, xin ngự đến!” (1 Cr 16,22b ; Kh 22,20c:
ĐC năm chẵn).
Từ “Maranatha” có hai cách đọc: nếu
đọc “Marana/tha”, có nghĩa là “Lạy Chúa,
xin hãy đến” ; nếu đọc “Maran/atha”, có nghĩa là “Chúa đến”.
Chúng ta có vượt qua mọi rào cản
sự sợ hãi đến với Chúa Giê-su trong Nhà Thờ để nghe Lời Ngài, chúng ta mới
giống ba chú bé Do-Thái: Không chịu nghe lời vua dụ dỗ bỏ tôn thờ Thiên Chúa mà
thờ thần của vua, thì sẽ được vua ban chức quyền cùng với nhiều vàng bạc châu
báu. Thế là các chú bị người ta trói quăng vào lò lửa đang cháy phực, nhưng
thiên thần Chúa đã đến cùng nhảy múa với các chú trong lò lửa để chúc tụng
Thiên Chúa: "Chúc tụng Chúa đi, hỡi
phàm nhân dương thế, muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi,
dòng dõi Ít-ra-en, muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, tư tế
phụng thờ Chúa, muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, tôi tớ
phục vụ Người, muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, hồn
thiêng hàng công chính, muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi,
người thánh kẻ khiêm nhường, muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. " (Tc
Đn 3,82-87: ĐC năm lẻ).
Chính vì vậy mà Chúa Giê-su nhắc
nhở mọi người: “Anh em hãy tỉnh thức và
cầu nguyện luôn, hầu đứng vững trước mặt Con Người” (Lc 21,26: Tung Hô Tin
Mừng).
Linh mục A-rít-tít, thuộc dòng Đông Bốt-cô,
chuyên chăm sóc, cải huấn những thanh niên thiếu nữ bụi đời. Linh mục A-rít-tít
hết lòng bênh đỡ người nghèo trong nước Hai-ti khỏi cảnh áp bức, nên được dân
Hai-ti tôn làm thần tượng! Năm 1990, Linh mục này xin Đức Giáo hoàng cho phép
hồi tục để ra ứng cử tranh chức Tổng thống và ông đã đắc cử trở thành Tổng
thống đầu tiên của Hai-ti. Nhưng chỉ được một năm, tức là năm 1991, ông bị
chính những người đã từng ca tụng ông, đánh bật ông ra khỏi ghế Tổng thống, ông
phải xin đi lưu vong! Năm 1994, ông được Mỹ ủng hộ đưa ông về lại Hai-ti để tái
lập quyền Tổng thống! Sự lộn xộn lại xảy ra trong nước! Đến năm 2.000, ông lại
được tái đắc cử Tổng thống, nhưng bị mang tiếng là gian lận phiếu! Từ đó những
người có thiện cảm với ông trước đây ra mặt quyết liệt chống đối, vì ông quá
độc tài và Mỹ cũng không ủng hộ ông nữa! Thế là vào ngày 29-02-2004, ông bị
quân nổi dậy tống đi lưu vong rất nhục nhã, bởi những người đã từng ca tụng ông
khi ông còn là Linh mục !
Phải chăng ông
A-rít-tít đã bỏ ơn gọi làm Linh mục, một chức vụ chỉ chuyên tâm cầu nguyện và giảng Lời Chúa, mà ông tưởng làm Tổng thống sẽ phục vụ hữu hiệu
hơn, rút cuộc ông làm mất uy tín, gây xáo trộn cho đất nước Hai-ti suốt 14 năm,
còn ông thì chuốc lấy nhục nhã!
THUỘC LÒNG
Hãy thức dậy thật sớm mà đến với Chúa Giê-su trong Nhà thờ
để nghe Lời Ngài (Lc 21,38)