BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC : Kh 20,
1-4.11-21,2
20 1 Tôi
là Gio-an, tôi thấy một thiên thần từ trời xuống, tay cầm chìa khoá vực thẳm và
một dây xích lớn.2 Người bắt lấy Con Mãng Xà, tức là Con Rắn xưa,
cũng là ma quỷ hay Xa-tan, và xích nó lại một ngàn năm.3 Người quăng
nó vào Vực thẳm, rồi đóng cửa và niêm phong lại, để nó không còn mê hoặc các
nước, cho đến khi hết một ngàn năm ấy. Sau đó, nó phải được thả ra trong một
thời gian ngắn.
4 Rồi tôi thấy những chiếc ngai, có
người ngồi trên đó, và họ được ban quyền xét xử. Tôi cũng thấy linh hồn những
người đã bị chém đầu vì đã rao giảng lời chứng của Đức Giê-su và lời của Thiên
Chúa; họ là những kẻ đã không thờ lạy Con Thú và tượng của nó, và không nhận
thích dấu của nó trên trán và trên tay. Họ sống lại và hiển trị với Đức Ki-tô
một ngàn năm.
11 Bấy giờ tôi thấy một ngai lớn màu
trắng và thấy Đấng ngự trên đó. Đất và trời biến mất trước mặt Người, không để
lại dấu vết.12 Rồi tôi thấy những người chết, lớn cũng như nhỏ, đứng
trước ngai. Sổ sách đã mở sẵn; rồi một cuốn khác cũng đã mở ra: đó là Sổ Trường
Sinh. Các người chết được xét xử tuỳ theo việc họ đã làm, chiếu theo những gì
đã được ghi chép trong sổ sách.
13 Biển trả lại những người chết nó
đang giữ; Tử thần và Âm phủ trả lại những người chết chúng đang giữ, và mỗi
người chịu xét xử tuỳ theo các việc đã làm.14 Tử thần và Âm phủ bị
quăng vào hồ lửa. Hồ lửa này là cái chết thứ hai.15 Ai không có tên
ghi trong Sổ trường sinh thì bị quăng vào hồ lửa.
21 1 Bấy
giờ tôi thấy trời mới đất mới, vì trời cũ đất cũ đã biến mất, và biển cũng
không còn nữa.2 Và tôi thấy Thành Thánh là Giê-ru-sa-lem mới, từ
trời, từ nơi Thiên Chúa mà xuống, sẵn sàng như tân nương trang điểm để đón tân
lang.
ĐÁP CA : Tv 83
Đ. Đây là
Nhà Tạm Thiên Chúa ở cùng nhân loại. (Kh 21,3b)
3 Mảnh hồn này khát khao mòn mỏi
mong tới được khuôn viên đền vàng. Cả tấm thân con cùng là tấc dạ những hướng
lên Chúa Trời hằng sống mà hớn hở reo mừng.
4 Lạy Chúa Tể càn khôn là Đức Vua,
là Thiên Chúa con thờ, ngay chim sẻ còn tìm được mái ấm, cánh nhạn kia cũng làm
tổ đặt con bên bàn thờ của Chúa!
5 Phúc thay người ở trong thánh
điện họ luôn luôn được hát mừng Ngài. 6a Phúc thay kẻ lấy Ngài làm
sức mạnh,8a càng tiến lên, họ càng mạnh bước.
BÀI GIẢNG
MỌI TẠO THÀNH CHỈ HOÀN HẢO
VÀ TỒN TẠI
TRONG CHÚA GIÊ-SU
(Cl 1,19)
Vào những ngày cuối năm Phụng Vụ,
Hội Thánh hướng lòng mọi người về ngày cánh chung : “Vì chưng hết thảy chúng ta sẽ phải xuất đầu lộ diện trước tòa Đức
Ki-tô, để mỗi người lãnh lấy thành quả đời mình trong thân xác, xứng với việc
hoặc lành hoặc dữ” (2Cr 5,10). Như vậy, cánh chung là mùa thu hoạch của
Chúa Giê-su, vì Ngài đã giáng trần đi gieo hạt giống Lời vào lòng người (x Lc
8,11), rồi đổ ân sủng phát xuất từ Chúa Cha (x Ga 17,18) làm cho tâm hồn con
người đã đón nhận Lời Chúa phát sinh sự sống, hơn nước mưa thấm xuống lòng đất
(x Is 55,10-11). Ngài còn lấy máu châu báu phát xuất từ trái tim yêu thương bị
đâm thủng trên thập giá, diệt trừ hết tội lỗi nhen lên trong tâm hồn con người
(x Ga 12,31), hiệu quả hơn thuốc trừ sâu của nhà nông ! Nhất là Ngài lấy chính
xương thịt của mình nuôi người Ki-tô hữu, là giống nho tốt Thiên Chúa lượm khắp
nơi trên mặt đất đem trồng vào vườn Hội Thánh của Ngài đã cuốc xới (x Is
5,1-7), tạo nên mảnh đất tâm hồn mầu mỡ cho hạt giống “con cái Nước Thiên Chúa”
mọc lên phát triển đơm bông kết trái (x Mt 13,38). Đức Giê-su nói về cây vả vào
mùa xuân đâm chồi nảy lộc để tới mùa hè người ta hái được trái vả dùng cho bõ
công chăm sóc (x Lc 21,29-30 : Tin Mừng). Như thế, mùa xuân là mùa Thiên Chúa
vui thích ở với dân Ngài, và tới mùa hạ (cánh chung), Ngài đến thâu hoạch hoa
trái nơi loài người.
Trong Bài đọc, ngôn sứ Đa-ni-en
diễn tả ngày Chúa Giê-su trở lại trần gian để thâu hoạch hoa trái, vì Ngài là
Vua trên các vua, Chúa trên các chúa, nên mọi quyền lực trong thế gian đã được
Ngài thông ban cho (x Ga 19,11). Vào Ngày của Thiên Chúa, các vua chúa phải
tính sổ trước mặt Ngài. Kẻ nào lạm quyền hành hạ dân, nó chỉ như những con thú
:
-
Con sư tử có cánh (x Đn 7,4), đó là đế quốc Babylon do Nabukodonosor
lãnh đạo, đã ra lệnh phá thánh địa Giê-ru-sa-lem bắt dân Chúa đi lưu đày.
-
Con gấu (x Đn 7,5), đó là đế quốc Mê-đi,
khét tiếng độc ác, giết ai tùy tiện !
-
Con beo (x Đn 7,6), đó là đế quốc Ba-tư,
quyền lực mạnh đến nỗi đập tan đế quốc Babylon.
-
Mãnh thú thứ tư, dễ sợ, đáng khinh và hùng mạnh.
Nó có nanh sắt to lớn và vuốt đồng, có 10 sừng (x Đn 7,7), đó là đế quốc Hy-lạp
rất hùng mạnh, do đại đế Alexandro thiết lập.
Cả bốn vương quốc trên đều thống
trị dân Israel là dân Thiên Chúa tuyển chọn, dù chúng có sức mạnh vô song như
có mười sừng trên đầu, lại rất lanh lợi tinh khôn, mưu mô quỷ quyệt như những
mắt trên sừng chúng, chúng có miệng lưỡi uy quyền, phán ra thì như tiếng sét
đánh vào dân bị trị (x Đn 7,8).
-
Một sừng khác mọc lên (x Đn 7,8a), tức là vua
An-ti-ô-khô thứ tư Ê-pi-pha-nê, vua này phỉ báng Thiên Chúa, nhưng bị dòng họ
Ma-ca-bê đánh bại, kết thúc cuộc bách hại dân Chúa (x 1Mcb 5,55-60).
-
Thế rồi ba sừng nhỏ lại mọc lên (x Đn 7,8b), kế vị vua
An-ti-ô-khô, đó là ba vua: Sêlêukut IV
Philopator, rồi đến vua Đênêtrius, sau cùng là vua Holiđôrô, tất cả các vua này
đều bị nhổ sạch khỏi mặt đất.
Như thế mọi quyền lực vô cùng dũng
mãnh trên đây, đều bị “Con Người (Chúa
Giê-su) ngự giá mây trời đến xét xử chúng, và Ngài chấm dứt quyền bính đã trao
cho y, để thiết lập vương quốc của dân Thiên Chúa thuộc mọi dân tộc, mọi quốc
gia, mọi ngôn ngữ. Vì tất cả mọi dân tộc đều phải phụng sự Người. Quyền thống
trị của Người là quyền vĩnh cửu, không bao giờ mai một, vương quốc của Người sẽ
chẳng hề suy vong” (Dn 7,13-14 : Bài đọc năm lẻ). Đó chính là Hội Thánh
Chúa Ki-tô vững mạnh tồn tại muôn đời, dù quyền lực satan có dấy lên cũng không
thể triệt hạ được (x Mt 16,18). Vì Chúa Ki-tô là Đầu của Hội Thánh, và Chúa
Thánh Thần là sức mạnh toàn năng của Thiên Chúa đạp nát đầu rắn satan (x St
3,15).
Nhưng chân lý này chỉ biểu lộ cách
trọn vẹn vào ngày cánh chung như Chúa đã mạc khải cho ông Gioan qua thị kiến :
“Một thiên thần từ trời xuống, tay cầm
chía khóa vực thẳm (quyền lực ác thần), và một dây xích lớn. Người ấy bắt con
Mãng Xả, tức là con rắn xưa (xúi loài người chống ý Chúa) cũng là ma quỷ, và
xích nó lại một ngàn năm (thời Thiên
Chúa ra tay cứu độ cho muôn thế hệ - Xh 20,6 ;Gr 32,18), và quăng nó vào vực
thẳm, rồi đóng cửa và niêm phong lại, để nó không còn mê hoặc các nước. Tôi lại
thấy những chiếc ngai có người ngồi trên đó, và họ được ban quyền xét xử (quyền
xét xử của các Tông Đồ được Chúa ban- Mt 19,28). Rồi tôi lại thấy hồn những người
đã bị chém đầu vì đã rao giảng lời chứng của Đức Giê-su, họ là những người
không thờ lạy con thú (không thờ ngẫu tượng), họ được sống lại hiển trị với Đức
Ki-tô một ngàn năm. Tôi lại thấy đất và trời biến mất trước mặt Người, không để
lại một dấu vết, rồi hết thảy mọi người đã chết đều sống lại đứng trước ngai.
Sổ Sách đã mở sẵn, đó là Sổ Trường Sinh. Các người chết được xét xử tùy theo
những công việc họ đã làm, chiếu theo những gì đã được ghi chép trong Sổ Sách.
Biển (tử thần, satan – Kh 21,1) trả lại những người chết nó đang giữ.
Tử thần bị quăng vào hồ lửa là những kẻ không có tên trong Sổ Trường Sinh.
Bấy giờ trời mới đất mới xuất hiện, vì trời cũ đất cũ đã biến mất
(người được Chúa cứu trong thế giới cánh chung không giống như trên dương thế).
Biển không còn nữa : sự ác, tử thần, satan không còn tồn tại. Một thành thánh
Giê-ru-sa-lem mới tự trời nơi Thiên Chúa mà xuống, đó là những người được Chúa
Ki-tô cứu độ trong ngày cánh chung, họ sẵn sàng như tân nương trang điểm để đón
Tân Lang Giêsu”
(Kh 20,1-4.11-21,2 : BĐ năm chẵn).
Đó là Nhà Tạm Thiên Chúa ở cùng
nhân loại (x Kh 21,3b : ĐC năm chẵn). Lúc ấy họ mới thực sự là những người được
“đứng thẳng và ngẩng đầu lên vì ơn cứu độ
đã đến” (Lc 21,28 : Tung Hô Tin Mừng).
Như thế Lời Đức Giê-su đã nói chắc
chắn sẽ được thực hiện, vì “trời đất sẽ qua đi, nhưng Lời Chúa nói sẽ không bao giờ qua” (Lc 21,33 : Tin
Mừng).
Lịch sử loài người qua các đế quốc
với các vua rất hùng mạnh, lần lượt qua đi như không bao giờ có họ trên đời, vì
họ là loài thú cùng số phận như muôn thú
đều phải chết (x Gv 3,18-19). Chính vì thế mà ông Gamaliel đứng giữa công nghị
của Thượng hội đồng Do-Thái lớn tiếng nói : “Cơ đồ nào hay công trình nào do tự loài người tất sẽ bị phá hủy ; nhưng
nếu do bởi Thiên Chúa thì không ai phá hủy nổi, lại còn lâm họa vì trở thành
những đối địch với Thiên Chúa” (Cv 5,38-39).
Vậy
ta muốn được sống vinh quang muôn đời trong Nước Thiên Chúa, ta phải thực hành
Lời Chúa dạy : “Tìm kiếm Nước Thiên Chúa
trước và sự công chính của Ngài còn những sự khác Ngài sẽ ban thêm sau” (Mt
6,33), có thế ta mới không thua các loài thụ tạo, vì cả đến lửa hồng vây quanh
ba chú bé Do-Thái cũng cùng với các chú hò ca tụng Thiên Chúa : “Chúc tụng Chúa đi, này đồi xanh núi biếc,
muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, kìa hoa lá cỏ cây, muôn
ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, hỡi suối nước tràn đầy, muôn
ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, nào sông sâu biển cả, muôn
ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, kình ngư cùng thủy tộc, muôn
ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, hết mọi loài chim chóc, muôn
ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, gia súc lẫn thú rừng, muôn
ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn.” (Tc Đn 3,75-81: Đáp ca năm lẻ).
Năm 1961, ý thức hệ Tư bản và Xã hội chủ nghĩa gia tăng cực độ giữa dân tộc
Đức, khiến họ đưa đến quyết định tôn trọng nhau : ai thích cộng sản thì ở Đông
Đức ; còn ai ưa tư bản thì sống ở Tây Đức. Nhưng làn sóng người ở Đông Đức tràn
qua Tây Đức mỗi ngày một gia tăng, khiến họ phải xây bức tường chia đôi đất
nước từ ngày 13-08-1961. Tường dài 700 km, cao 8m, dầy 3m. Tiếc thay bức tường
dựng lên lại càng tăng thêm sự thù ghét giữa đôi bên!
Nhưng sau 3 giờ, ông Gióp-ba-chóp, Tổng bí thu đảng cộng sản Liên xô gặp
Đức Giáo hoàng Gio-an Phao-lô II, ông trở về nước tuyên bố giải tán đảng cộng
sản. Tức khắc bức tường ô nhục Bá-linh bị phá đổ ngày 13-11-1989.
Bức tường ngăn cách giữa Tây Đức và
Đông Đức cũng là biểu tượng cho sức mạnh của lý thuyết Mác-Lê, nhưng lý thuyết
ấy không mạnh bằng Lời Thiên Chúa, vì trước đó 2 năm Đức Giáo hoàng Gio-an
Phao-lô II tuyên bố với thế giới rằng : “Chân lý sẽ giải phóng con người” (Ga
8,32). Chính sức mạnh của chân lý này là nguyên nhân làm cho bức tường chia rẽ
đó sụp đổ, nối lại tình thân giữa Đông Đức và Tây Đức.
THUỘC LÒNG
Trời đất sẽ qua đi, chỉ có
Lời Thầy Giê-su mới tồn tại