BÀI GIẢNG
CAN ĐẢM LÊN,
CHÚA
GIÊ-SU ĐÃ THẮNG THẾ GIAN !
(Ga 16,33)
Tin Mừng hôm nay (Lc 21,12-49) lộ
ra chân dung chứng nhân của Chúa như con chiên đứng giữa bầy sói (x Lc 10,3).
Thực vậy, khi ta muốn làm chứng cho sự
thật, ta nhìn về phía trước thấy cả một cơ cấu quyền bính, như các Tông Đồ của
Đức Giê-su thấy trước mặt quyền bính Hội đường Do-Thái giáo sẵn sàng tra tay
bắt bớ bất cứ ai thuộc về Đức Giê-su để dẫn nộp cho vua chúa quan quyền trần
gian tống vào ngục (x Lc 21,12: Tin Mừng). Nhưng ta hoảng hơn khi quay lại phía
sau, tưởng tìm gặp được sự nâng đỡ che chở nơi những người thân yêu như cha mẹ,
anh chị em, bà con, bạn hữu, ai dè chính những người thân yêu này lại là đối
thủ ở sát bên ta, đang thúc bách quyền bính ác ôn xét xử ta (x Lc 21,16-17: Tin
Mừng). Đúng như lời Đức Giê-su nói: “Kẻ
thù là người nhà của mình” (Mt 10,36).
Đan
cử: một người vẫn có lòng sùng kính đức Phật, cả gia đình đã quy y, nhưng nếu
người đó được học biết giáo lý của Hội Thánh và muốn theo đạo Công Giáo, chắc
chắn người ấy phải chấp nhận sự bất hòa xảy ra trong gia đình, có khi bị cha mẹ
và họ hàng khai trừ ; hoặc như Gionathan không đồng ý với vua cha Sao-lê, cứ
tìm cách mưu hại Đavid, người đã có công bảo vệ đất nước khỏi tay kẻ thù, và
giữ vững ngôi báu của vua. Chỉ vì vua Sao-lê ghen tức trước những lời tung hô của
dân: “Đavid thắng kẻ thù gấp mười lần vua
Sao-lê”. Gionathan khi biết được những mưu thâm độc của vua cha quyết tâm
giết Đavid, thì Gionathan lại bí mật báo cho Đavid trốn thoát. Như thế
Gionathand đã đặt chân lý hơn tình ruột thịt cha con, và không màng chi đến
ngôi báu vua cha sẽ truyền cho. Gionathan sống như thế, chắc chắn bị người đời
kết án là bất hiếu, vì người ta cho rằng “một
giọt máu đào hơn ao nước lã”, và “ăn
cây nào phải rào cây đó” (x 1Sm 20).
Mặt khác, “kẻ thù là người nhà”, còn
có nghĩa là các dục vọng trong con người ta nổi loạn, chống lại ý Chúa, không
lẽ ta đổ lỗi cho cha mẹ đã sinh ra ta? Hay ngẩng đầu lên trời trách Chúa? Tốt
nhất là ta cầu nguyện, như thánh Phao-lô đã thiết tha xin Chúa tới ba lần: “Đừng để satan vả mặt con, bởi vì điều tốt
con muốn, con không làm,nhưng con cứ làm điều con ghét”, và Chúa chỉ trả
lời: “Ơn Ta đủ cho con, vì chưng sức mạnh
của Ta được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối” (x Rm 7,18-19 ; 2 Cr
12,7-10).
Trong hoàn cảnh cô đơn và gian nan
nguy hiểm đến thế, muốn làm chứng cho chân lý, ta phải xác tín ba điều Chúa dạy
trong Tin Mừng hôm nay :
-
Có
Chúa Giê-su cho ta miệng lưỡi để đối thoại (x Lc 21,14-15: Tin Mừng).
-
Chúa
bảo vệ ta vẹn toàn, cả sợi tóc ta không quan tâm, Chúa cũng đếm từng sợi mà gìn
giữ nó (x Lc 21,18: Tin Mừng).
-
Chúa
chỉ biểu lộ sự toàn thắng trong ngày cánh chung, nên ta phải kiên tâm chờ đợi
vòng hoa chiến thắng (x Lc 21,19: Tin Mừng).
1/ CÓ CHÚA GIÊ-SU CHO
TA MIỆNG LƯỠI ĐỂ ĐỐI THOẠI.
Đức Giê-su đã hứa: “Anh em hãy ghi lòng tạc dạ điều này, là anh
em đừng lo nghĩ phải bào chữa cách nào.Vì chính Thầy sẽ cho anh em ăn nói thật
khôn ngoan, khiến tất cả địch thủ của anh em không tài nào chống chọi hay cãi
lại được” (Lc 21,14-15: Tin Mừng).
Đan cử: Vua Bên-sát-xa muốn tỏ uy
quyền với toàn dân, ông tổ chức tiệc đãi 1.000 đại thần, vua truyền lấy chén
bát bằng vàng nơi đền thờ Giê-ru-sa-lem mà vua cha đã cướp được ra dùng với các
đại thần và cung phi. Thình lình vua thấy trên vách tường của hoàng cung có
ngón tay viết hàng chữ: “MƠ-NÊ, MƠ-NÊ, TƠ-KÊN, PÁC-XIN”, làm vua tái mặt, ông
hỏi mọi chức sắc trong triều giải thích ý nghĩa hàng chữ đó, nhưng ai cũng lắc
đầu. Lúc ấy người ta truyền dẫn Đa-ni-en, chỉ là một cậu bé Do-Thái đang chịu
cảnh lưu đày ở Babylon.
Vua hứa cho cậu nhiều tặng phẩm quý giá, lại được cất nhắc làm quan lớn trong
triều đình. Nhưng Chúa đã mở miệng Đa-ni-en nói: “Mọi bổng lộc chức quyền vua trao cho người khác, hạ thần này chỉ cắt
nghĩa dùm cho vua hiểu về dòng về chữ ấy :
-
MƠ-NÊ: Nhà vua tới số bị Chúa tính
sổ.
-
TƠ-KÊN: Chúa cân vua chẳng có ký
lô nào, vì vua bị hụt cân.
-
PƠ-RES (PÁC-XIN là số nhiều của
Pơ-res): Vương quốc của vua tới ngày tàn, bị chia ba, chia tư cho người Mê-đi
và Ba-tư (x Đn
5,1-6.13-14.16-17.23-28: Bài đọc năm lẻ).
Rõ ràng Chúa đã mở trí mở miệng cho Đa-ni-en nói với bạo
chúa: “Roi dành cho ngươi, hàm thiếc cho
lừa, đòn vọt cho lưng đứa ngu xuẩn” (Cn 26,3).
Điều ta cần lưu ý nhất: Trong Tin Mừng Đức Giê-su chỉ hứa cho ta
miệng lưỡi khôn ngoan đối đáp với những kẻ ác trong xã hội. Nhưng Ngài không hứa
cho ta miệng lưỡi đối đáp với những người trong gia đình. Như thế, trong
gia đình nếu ta bị chống đối thì phải im lặng, bởi lẽ trong gia đình ai cũng
biết lỗi của ta, và ta cũng biết lỗi của mọi người trong nhà yếu đuối như ta. Đến như thánh Phao-lô còn thú nhận sự
bất toàn của mình: “Chẳng có gì lành cư
ngụ trong tôi, điều tốt tôi muốn tôi không làm, nhưng tôi làm điều tôi ghét”
(Rm 7,18-19). Như thế thì “mọi người đều
giả dối” (Tv 116/115,11). Vậy khi ta có lỗi, ta muốn người khác thông cảm
và bỏ qua, thì khi người trong gia đình làm mất lòng ta, tốt nhất ta nên im
lặng và bỏ qua. Bởi vì ngay khi ta quá nhiệt thành muốn sống đẹp lòng Chúa,
cũng không tránh khỏi làm cho nhau buồn lòng. Đan cử như Đức Giê-su vì nhiệt
thành với sứ mệnh Chúa Cha trao, Ngài đã trốn cha mẹ ở lại Đền Thờ trao đổi
giáo lý với các bậc tấn sĩ, đã làm cho cha mẹ buồn lòng, vì đã ba ngày vất vả
tìm Con (x Lc 2,41t) ; hoặc như ông Tô-by-a chỉ muốn vợ nên thánh, nên ông đã
bảo vợ phải đem con dê trả cho chủ nó, bà đã giải thích: “Hàng của tôi bán được giá nên người mua hàng đã tặng tôi con dê”,
nhưng ông vẫn khăng khăng đòi vợ phải đem trả, vì sợ rằng hoàn cảnh gia đình
túng thiếu, lý do ông bị mù không làm ra tiền chỉ mình vợ bươn chải lo toan mọi
việc để nuôi gia đình, cho nên biết đâu bà đã làm liều lấy cắp của người khác!
Vợ nói chồng không nghe, bà tức quá lên tiếng nguyền rủa ông ! (x Tb 2,11t).
2/ CHÚA BẢO VỆ TA VẸN
TOÀN, CẢ SỢI TÓC TA KHÔNG QUAN TÂM, CHÚA CŨNG ĐẾM TỪNG SỢI MÀ GÌN GIỮ NÓ.
Chúa nói: “Dù một sợi tóc trên đầu anh em cũng không bị mất đâu” (Lc 21,18: Tin
Mừng).Cụ thể ba chú bé: Kha-na-ni-a, Mi-sa-ên và A-da-ri-a, không chịu thờ thần
của vua tạo ra, một chỉ tôn thờ Thiên Chúa mà
thôi, làm cho vua thịnh nộ: “Các
chú không thờ thần của ta, ta sẽ cho đốt lò lửa nóng gấp bảy lần và ta sẽ cho
lính quẳng chúng bay vào, xem thần nào cứu chúng bay khỏi tay ta ?” Các chú
hiên ngang và dõng dạc trả lời: “Dù Chúa không cứu chúng tôi khỏi tay độc ác
của vua, chúng tôi cũng chỉ biết tôn thờ Chúa mà thôi” . Thế là ba chú
bị trói và quăng vào lò lửa đang cháy phực. Vua ngạc nhiên thấy có người thứ tư
xinh đẹp như một vị thần cùng nhảy múa, ca hát với ba chú trong lò lửa, vua
liền cho lôi các chú ra, thì cũng chỉ có ba ! Ngạc nhiên nhất là không một sợi
tóc nào trên đầu các chú bị lửa làm quăn ! Lúc ấy, vua mới ra lệnh cho toàn đế
quốc: “Thần của các chú bé Do-Thái cao cả
nhất, mọi dân mọi nước phải suy tôn, vì thần ấy đã cứu các chú khỏi lửa thiêu
!” (x Đn 3).
Đúng là Thiên Chúa đã chăm sóc,
gìn giữ các chú như con ngươi mắt Ngài (x Dnl 32,10). Đó là lý do Chúa động
viên các môn đệ của Ngài hãy can đảm hiên ngang lên đường truyền giáo, dù kẻ ác
đang xông tới như bầy sói, thì Chúa cũng
gìn giữ họ như lời Ngài đã hứa: “Một sợi
tóc trên đầu chúng con cũng không bị mất!” (Lc 21,18: Tin Mừng), và như thế
cả thân xác, linh hồn ta quý giá hơn sợi tóc, thì Chúa còn triệt để bảo vệ ta
hơn ba chú bé trong lò lửa mà không quăn một sợi tóc.
3/ NGÀY CÁNH CHUNG
THIÊN CHÚA MỚI BIỂU LỘ SỰ TOÀN THẮNG CỦA NGÀI NÊN TA PHẢI KIÊN TÂM CHỜ ĐỢI VÒNG
HOA CHIẾN THẮNG.
Thiên Chúa biểu lộ sự toàn thắng của Ngài trong ngày cánh chung qua thị kiến của ông Gioan:
-
“Bảy thiên thần mang bảy tai ương, đó là cơn
lôi đình của Thiên Chúa đã hoàn tất”: Số bảy chỉ sự vẹn toàn (7 Bí tích, 7
ngày tạo dựng). Như thế ngày cánh chung, Thiên Chúa sẽ sai thiên thần đón nhận
người công chính vào Nước Trời, đó là sự vẹn toàn của ơn cứu độ ; nhưng ngày ấy
sự dữ cũng bị khai trừ tận gốc rễ.
-
“Có cái gì như biển trong vắt pha ánh lửa”:
Biển là sự dữ (x Kh 21,1), như vậy ngày cánh chung sự dữ không còn, nhất là
Chúa biến tội ra ơn huệ, đó là ánh vinh quang của những người được Chúa cứu độ
hơn ánh lửa (x Rm 5,2).
-
“Những người thắng con thú”: Người được
Chúa cứu độ thắng mọi quyền lực sự ác, con thú ở đây chính là quyền lực đế quốc
Roma đã trù dập Hội Thánh Chúa. Nhưng cuối cùng nó bị thảm bại!
-
“Những người chiến thắng cầm những cây đàn
của Thiên Chúa và hát bài ca của ông Mô-sê”: "Lạy Chúa là Thiên Chúa toàn năng,sự nghiệp Ngài thật lớn lao kỳ
diệu! Lạy Đức Vua trị vì muôn nước,đường lối Ngài quả chân thật công minh! Lạy
Chúa, nào có ai không kính sợ Chúa? Ai mà chẳng tôn vinh danh Ngài?Vì chỉ có
Ngài chí thánh chí tôn. Người muôn nước sẽ về phủ phục trước Tôn Nhan, vì ai ai
cũng đều thấy rõ những phán quyết công minh của Ngài." (Kh 15, 1-4: BĐ
năm chẵn).
Đúng như lời kinh ta đọc: “Lạy Chúa là Thiên Chúa toàn năng, sự nghiệp
Ngài thật lớn lao kỳ diệu” (Kh 15,3b: ĐC năm chẵn).
Ta phải kiên trì lướt thắng mọi gian khổ để giữ vững Đức Tin. Đức Giê-su nói: “Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống
mình” (Lc 21,19: Tin Mừng). Bởi lẽ sống trên đời, không ai nắm bắt trọn vẹn
được ơn cứu độ, ơn cứu độ luôn luôn ở phía trước, như mồi nhử ta cứ phải cố
gắng lên đường. Nghĩa là ta phải xác tín như thánh Tông Đồ: “Không phải tôi đã đoạt giải hay đã nên hoàn
thiện đâu, nhưng tôi đang cố gắng chạy tới để chiếm đoạt, bởi lẽ chính tôi đã
được Đức Ki-tô Giê-su chộp lấy. Tôi chỉ chú ý đến một điều là quên phía sau mà
lao mình phía trước. Tôi chạy thẳng tới đích để chiếm được phần thưởng từ trời
cao Thiên Chúa dành cho kẻ được Ngài kêu gọi trong Đức Ki-tô Giê-su. Bởi vì quê
hương chúng ta ở trên trời và chúng ta nóng lòng mong đợi Đức Giê-su Ki-tô từ
trời đến cứu chúng ta. Người sẽ biến đổi thân xác yếu hèn của chúng ta nên
giống thân xác vinh hiển của Người, chiếu theo quyền năng nhiệm mầu của Người là bắt cả vạn vật
phải tùng phục” (Pl 3,12-14.20-21).
Vì
vậy mà Chúa nói: “Hãy trung thành cho đến chết, và Ta sẽ ban cho ngươi triều thiên sự
sống” (Kh 2,10c: Tung Hô Tin Mừng).
Như thế, sống đạo là một cuộc chạy
đua, muốn đoạt giải thưởng thì phải đua đúng Luật. Ba điều Chúa dạy trong Tin
Mừng hôm nay là Luật đua ta phải tuân thủ để đoạt giải từ tay Thiên Chúa.
Anh Ben Johnson quốc tịch Canađa đã đoạt giải nhất với huy chương vàng
trong kỳ Thế Vận Hội, được tổ chức tại Seoul, thủ đô xứ Hàn vào năm 1988, vì
anh là người chạy nhanh nhất thế giới trong cuộc chạy đua nước rút 100m, chỉ
mất có 9 giây 79 sao. Anh đã được ngài Thủ tướng Canada gọi điện chúc mừng ngay
trên sân thi đấu, mọi người dân Canada vui mừng, hãnh diện trước cuộc chiến
thắng này!
Nhưng chỉ ba ngày sau đó, ban Giám khảo trường thi đã phát giác trong người
anh Ben Johnson có chất kích thích, mà anh đã chích vào trước giờ xuất phát,
tức là anh lỗi Luật thi! Thế là ban Tổ chức đã tước huy chương vàng của anh, và
từ đỉnh cao danh vọng anh đã nhào xuống vực thẳm tủi nhục! Các phái đoàn Canađa
ở Seoul không ai còn dám mặc áo có in hình cờ đất nước mình nữa, cả ngọn cờ
Canada tức khắc cũng được chính các cổ động viên hạ xuống! Mọi người, kể cả dân
Canada đều bàn tán, phê phán hành động này và chối bỏ vận động viên Ben Johnson
không phải là dân bản xứ, vì anh mang hai quốc tịch Mỹ và Canada!
Ở đời này có
nhiều người dùng thủ đoạn để hòng chiếm lấy danh dự, vinh quang cho bản thân
mình, nhưng chắc chắn đến ngày tận thế, sự thật ấy sẽ được phơi bày, và lúc đó
mọi người mới thốt lên: “À ra thế!”
Vậy ngay bây
giờ hãy sống lời thánh Phao-lô dạy: “Anh
em hãy chạy thế nào để chiếm được phần thưởng! Phàm là tay đua, thì phải kiêng
kỵ đủ điều, song họ làm như vậy là để đoạt phần thưởng chóng hư, trái lại chúng
ta nhắm phần thưởng không bao giờ hư nát. Vậy tôi chạy mà không xác tín ; tôi
đấm vào thân thể mình chứ không đấm vào không khí. Tôi bắt thân thể tôi phải
chịu cực và phục tùng!” (1 Cr 9,24-27). Có như thế mới là người thi đấu
đúng Luật (x 2 Tm 2,5).
Khi ta sống
đúng Luật Chúa dạy trong Tin Mừng hôm nay, ta được phúc giống ba chú bé Do-Thái
trong lò lửa nhảy múa chúc tụng Thiên Chúa: “Chúc tụng Chúa đi, mặt trời với mặt trăng, muôn ngàn đời, hãy ca tụng
suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, hỡi tinh tú trên trời, muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, nào
mưa sương tất cả, muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, mọi
luồng gió cơn dông, muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, sức
nóng với lửa hồng, muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn. Chúc tụng Chúa đi, trời
nồng và khí lạnh, muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn.” (Tc Đn 3,62-67: Đáp
ca năm lẻ).
THUỘC LÒNG
Ơn cứu độ đến với ta như một hy vọng, hy vọng mà thấy
được ai còn hy vọng nữa, nhưng nếu ta hy vọng điều ta không thấy, thì ta cứ
kiên vững đợi trông (Rm 8,24).