Kinh Thánh
Thời kỳ
Sách
Chương
 
      Lm. Trịnh Ngọc Danh
Bài giảng
Thứ 5 sau CN 32 TN năm Chẵn
Âm thanh
Video
[ Bấm play 2 lần liên tiếp để xem video. Vui lòng chờ chút nếu kết nối mạng chậm ]
BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Plm 7-20
7 Anh thân mến, tôi rất vui mừng và lấy làm an ủi, khi thấy đức bác ái của anh, bởi vì, thưa anh, anh đã làm cho lòng trí các người trong dân thánh được phấn khởi.
 8 Vì thế, mặc dầu nhờ kết hợp với Đức Ki-tô, tôi có đủ mạnh dạn để truyền cho anh làm điều anh phải làm.9 Nhưng tôi thích kêu gọi lòng bác ái của anh hơn, để xin anh làm điều đó. Tôi, Phao-lô, một người đã già và hơn nữa, một người đang bị tù vì Đức Ki-tô Giê-su,10 tôi van xin anh cho đứa con của tôi, đứa con tôi đã sinh ra trong cảnh xiềng xích, đó là Ô-nê-xi-mô,11 kẻ xưa kia đối với anh là vô dụng, thì nay đã thành người hữu ích cho cả anh lẫn tôi,12 tôi xin gửi nó về cho anh; xin anh hãy đón nhận nó như người ruột thịt của tôi.13 Phần tôi, tôi cũng muốn giữ nó ở lại với tôi, để nó thay anh mà phục vụ tôi trong khi tôi bị xiềng xích vì Tin Mừng.14 Nhưng tôi chẳng muốn làm gì mà không có sự chấp thuận của anh, kẻo việc nghĩa anh làm có vẻ miễn cưỡng, chứ không phải tự nguyện.15 Nó đã xa anh một thời gian, có lẽ chính là để anh được lại nó vĩnh viễn,16 không phải được lại một người nô lệ, nhưng thay vì một người nô lệ, thì được một người anh em rất thân mến; đối với tôi đã vậy, phương chi đối với anh lại càng thân mến hơn biết mấy, cả về tình người cũng như về tình anh em trong Chúa.17 Vậy, nếu anh coi tôi là bạn đồng đạo, thì xin anh hãy đón nhận nó như đón nhận chính tôi.18 Nếu nó đã làm thiệt hại anh hoặc mắc nợ anh điều gì, thì xin để tôi nhận cả. ..19 Chính tôi, Phao-lô, tự tay viết điều này: tôi sẽ hoàn trả lại. Tôi khỏi cần nói với anh là anh còn mắc nợ tôi: món nợ đó là chính anh.20 Phải, thưa anh, xin anh cho tôi được hưởng niềm vui đó trong Chúa. Anh hãy làm cho lòng trí tôi được phấn khởi trong Đức Ki-tô.
ĐÁP CA: Tv 145
Đ.        Phúc thay người được Chúa Trời nhà Gia-cóp phù hộ. (c 5a)
6b Chúa là Đấng giữ lòng trung tín mãi muôn đời, 7a xử công minh cho người bị áp bức, ban lương thực cho kẻ đói ăn.
7b CHÚA giải phóng những ai tù tội, 8 CHÚA mở mắt cho kẻ mù loà. CHÚA cho kẻ bị dìm xuống đứng thẳng lên, CHÚA yêu chuộng những người công chính.
9 CHÚA phù trợ những khách ngoại kiều, Người nâng đỡ cô nhi quả phụ, nhưng phá vỡ mưu đồ bọn ác nhân.10 CHÚA nắm giữ vương quyền muôn muôn thuở, Xi-on hỡi, Chúa Trời ngươi hiển trị ngàn đời.
 
BÀI TIN MỪNG
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ga 15,5
Hall-Hall: Chúa nói: Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy, và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái. Hall.
TIN MỪNG: Lc 17,20-25
20 Khi ấy,người Pha-ri-sêu hỏi Đức Giê-su bao giờ Triều Đại Thiên Chúa đến. Người trả lời: "Triều Đại Thiên Chúa không đến như một điều có thể quan sát được.21 Và người ta sẽ không nói: "Ở đây này! hay "Ở kia kìa! , vì này Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông."
22 Rồi Đức Giê-su nói với các môn đệ: "Sẽ đến thời anh em mong ước được thấy một trong những ngày của Con Người thôi, mà cũng không được thấy.23 Người ta sẽ bảo anh em: "Người ở kia kìa! hay "Người ở đây này! Anh em đừng đi, đừng chạy theo.24 Vì ánh chớp chói loà chiếu sáng từ phương trời này đến phương trời kia thế nào, thì Con Người cũng sẽ như vậy trong ngày của Người.25 Nhưng trước đó, Người phải chịu đau khổ nhiều và bị thế hệ này loại bỏ.
 
BÀI GIẢNG

NƯỚC THIÊN CHÚA ĐẾN

 
Dân tộc Do Thái qua trải nghiệm từ khi Chúa dùng ông Mô-sê dẫn dân thoát nô lệ Ai Cập, rồi 40 năm lang thang trong sa mạc trên đường về đất chảy sữa và mật Chúa hứa ban. Đến đời vua Đavid thống nhất được lãnh thổ, rồi truyền ngôi cho con là Sa-lô-môn, một người khôn ngoan và giàu có nhất không ai sánh bằng. Chính Sa-lô-môn đã xây thánh điện Giê-ru-sa-lem theo lòng mơ ước của vua cha. Ai trong dân Do Thái cũng tưởng như thế là Chúa đã cho họ được dung thân trong Vườn Địa Đàng vô cùng hạnh phúc, mà xưa Adam, Eva bị Chúa đuổi đi, vì họ đã làm theo ý satan xúi giục, chứ không làm theo Lời Chúa dạy! Nhưng rồi dân tộc này lại bị vua Babylon là Nabukodonosor bắt đi lưu đày, Đền Thờ của họ bị san bằng! Biến cố này nhiều người Do Thái cho là Thiên Chúa không toàn năng, nên không thực hiện được lời hứa chúc phúc cho dòng giống của họ khởi đi từ Lời Chúa chúc phúc cho tổ phụ Abraham: “Ta sẽ thi ân giáng phúc cho ngươi, sẽ làm cho dòng dõi ngươi nên đông, nên nhiều như sao trên bầu trời, như cát ngoài bãi biển. Dòng dõi ngươi sẽ chiếm được thành trì của địch. Mọi dân tộc trên mặt đất sẽ cầu chúc cho nhau được phúc như dòng dõi ngươi, chính bởi vì ngươi đã vâng lời Ta." (St 22,17-18). Dù vua Đavid cất lời ca: “Phúc thay người được Chúa Trời nhà Giacob phù hộ” (Tv 146/145.5a: ĐC năm chẵn).
Trong bối cảnh Đức Tin của dân bị giao động như thế, các ngôn sứ, nhất là Isaia, từ chương 40 trở đi động viên và nâng đỡ Đức Tin của dân, nội dung ông nói: Khi Nước Thiên Chúa đến, Ngài sẽ ra tay cứu dân.
Trong niềm hy vọng ấy, “người Pha-ri-sêu hỏi Đức Giê-su bao giờ Nước Thiên Chúa đến. Người trả lời: "Nước Thiên Chúa không đến như một điều có thể quan sát được.21 Và người ta sẽ không nói: "Ở đây này! hay "Ở kia kìa! , vì này Nước Thiên Chúa đang ở giữa các ông." (Lc 17, 20-21: Tin Mừng).
Quả thật Nước Thiên Chúa đến cách bất ngờ, không ai biết trước lúc nào xảy đến. Chúa nói: “Vì ánh chớp chói loà chiếu sáng từ phương trời này đến phương trời kia thế nào, thì Con Người cũng sẽ như vậy trong ngày của Người.” (Lc 17,24: Tin Mừng). Sở dĩ người ta không quan sát được Nước Thiên Chúa vì “Nước Thiên Chúa không thuộc thế gian này” (Ga 18,36a). Ai sống giữa thế gian mà không thuộc về thế gian, như Đức Giê-su nói: “Những kẻ Cha đã chọn từ giữa thế gian mà ban cho Con, Con đã cho họ biết danh Cha. Họ thuộc về Cha, Cha đã ban họ cho Con, và họ đã tuân giữ Lời Cha” (Ga 17,6). Vì “ai tuân giữ Lời Chúa thì được bền vững đến muôn đời”  (Tv 119/118,89a: ĐC năm lẻ), để được nên một với Thiên Chúa, như Đức Giê-su nói: “Tất cả nên một, như Cha ở trong Con và Con ở trong Cha để họ cũng ở trong chúng ta. Như vậy, thế gian sẽ tin rằng Cha đã sai Con” (Ga 17,21).
Mà ai được nên một trong Thiên Chúa, như Chúa Con ở trong Chúa Cha, thì người ấy được đồng hóa với Chúa Giê-su (x Gl 2,20), cũng chính là được Đức Khôn Ngoan ở cùng (x Mt 12,42).
Vậy Lời Đức Giê-su nói: “Nước Thiên Chúa ở giữa các ông” (Lc 17,21b: Tin Mừng) được hiểu theo hai nghĩa :
1/ Đồng hóa với Chúa Giê-su trong bản tính của Ngài: đúng với lời Tung Hô Tin Mừng: “Chúa Giê-su là cây nho, chúng con là cành…”(x Ga 15,1-5).
Tác giả sách Khôn ngoan nói: “Đức Khôn Ngoan, có một thần khí tinh tường và thánh thiện, duy nhất và đa năng, tinh tế và mau lẹ, minh mẫn và tinh tuyền, trong sáng và thản nhiên, lanh lợi và chuộng điều lành, bất khuất, từ bi và nhân ái, cương quyết, vững vàng và điềm tĩnh, làm được mọi sự và quan tâm đến mọi điều, thấu suốt mọi tâm can, kể cả tâm can của những người trong sạch, thông minh, tinh tế nhất...  Đức Khôn Ngoan toả ra từ quyền năng Thiên Chúa và rực lên trong ngần từ vinh hiển Đấng Toàn Năng, nên không thể vương một tì ố.  Đức Khôn Ngoan phản chiếu ánh sáng vĩnh cửu, là tấm gương trong phản ánh hoạt động của Thiên Chúa, là hình ảnh lòng nhân hậu của Người… Đức Khôn Ngoan ngự vào những tâm hồn thánh thiện, biến họ nên bạn hữu của Thiên Chúa, nên ngôn sứ của Người. 28 Thiên Chúa chỉ yêu chuộng những người chung sống với Đức Khôn Ngoan... chẳng gian tà nào thắng nổi” (Kn 7, 22-30: BĐ năm lẻ).
2/ Người có trái tim yêu thương như Chúa Giê-su(x Pl 2,5) Ngài không yêu bằng môi miệng, nhưng đã phục vụ đến mất mạng, như Ngài đã nói: “Con Người phải chịu đau khổ nhiều, và bị thế hệ này loại bỏ” (Lc 17,25: Tin Mừng)
Đan cử như thánh Phao-lô muốn ông Phi-lê-môn thể hiện trái tim của Chúa Giê-su, đối với tên nô lệ Ô-nê-si-mô đã ăn cắp của chủ rồi trốn đi. Nhưng được thánh Phao-lô dạy giáo lý và ban Bí tích Thánh Tẩy cho, ông nói: “Tôi van xin anh cho đứa con của tôi, đứa con tôi đã sinh ra trong cảnh xiềng xích, đó là Ô-nê-xi-mô, kẻ xưa kia đối với anh là vô dụng, thì nay đã thành người hữu ích cho cả anh lẫn tôi, tôi xin gửi nó về cho anh; xin anh hãy đón nhận nó như người ruột thịt của tôi. Phần tôi, tôi cũng muốn giữ nó ở lại với tôi, để nó thay anh mà phục vụ tôi trong khi tôi bị xiềng xích vì Tin Mừng. Nhưng tôi chẳng muốn làm gì mà không có sự chấp thuận của anh, kẻo việc nghĩa anh làm có vẻ miễn cưỡng, chứ không phải tự nguyện. Nó đã xa anh một thời gian, có lẽ chính là để anh được lại nó vĩnh viễn, không phải được lại một người nô lệ, nhưng thay vì một người nô lệ, thì được một người anh em rất thân mến; đối với tôi đã vậy, phương chi đối với anh lại càng thân mến hơn biết mấy, cả về tình người cũng như về tình anh em trong Chúa. Vậy, nếu anh coi tôi là bạn đồng đạo, thì xin anh hãy đón nhận nó như đón nhận chính tôi. Nếu nó đã làm thiệt hại anh hoặc mắc nợ anh điều gì, thì xin để tôi nhận cả. .. Chính tôi, Phao-lô, tự tay viết điều này: tôi sẽ hoàn trả lại. Tôi khỏi cần nói với anh là anh còn mắc nợ tôi: món nợ đó là chính anh. Phải, thưa anh, xin anh cho tôi được hưởng niềm vui đó trong Chúa. Anh hãy làm cho lòng trí tôi được phấn khởi trong Đức Ki-tô.” (Plm 10-20: BĐ năm chẵn).
Truyện kể :
Một hiền sĩ đang ngồi tại cổng thành Roma, bổng một người đi ngang qua cất tiếng hỏi :
- Thưa ngài dân thành Roma có hiền hòa đức độ không ạ ?
Vị hiền sĩ hỏi lại :
- Thế ông từ đâu đến? Và xin ông cho tôi biết dân ông đang sống cùng, tính tình họ thế nào?
Người kia đáp :
-  Dạ, tôi ở thành phố Sài-gòn, dân này là dân ba trợn, độc ác, tôi không sống nổi với họ!
Vị hiền sĩ đáp ngay :
-  Thế thì dân ở Roma này còn độc ác, dữ tợn hơn thế, ông nên tránh xa thì hơn !
Lát sau lại có người khác đến hỏi :
- Thưa ngài, dân thành Roma có hiền hòa đức độ không ạ ?
Vị hiền sĩ hỏi lại :
- Vậy ông từ đâu tới? Và xin ông cho tôi biết là dân thành nơi ông đang sống, họ thế nào?
Người kia đáp :
- Dạ tôi ở thành phố Sài-gòn, dân ở đó rất hiền hòa, tử tế, bởi vì ngày  nào họ cũng đi dự Thánh Lễ, chăm chú nghe Lời Chúa và rước lễ, tôi sống với họ rất hạnh phúc.
Vị hiền sĩ đáp ngay :
- Thế thì dân thành Roma còn hiền hòa, tử tế hơn dân ở Sài-gòn đấy, vì đây là thủ đô của người Công Giáo, xin mời ông đến với sống chung với họ.
Thật đúng như Lời Chúa Giê-su đã nói: “Người ta không thể nói: “Nước Trời ở đây hay ở kia, vì Nước Trời ở trong mọi người!” (Lc 17,21).
THUỘC LÒNG
Chúa Giê-su dạy: “Đây là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15,12).

 

Gửi phản hồi - thắc mắc

Tên của bạn *
Địa chỉ
Email *
Điện thoại
   
Câu hỏi

Lên đầu trang
Các bài giảng khác: