Thứ 7 sau CN 31 TN năm Chẵn
BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ) BÀI ĐỌC: Pl 4, 10-19
10 Thưa
anh em, nhờ Chúa, tôi rất vui mừng vì cuối cùng thấy tình cảm của anh em đối
với tôi lại thắm thiết. Tình cảm đó vẫn sống động, nhưng anh em chỉ thiếu dịp
tỏ ra.11 Không phải vì thiếu thốn mà tôi nói thế, bởi lẽ tôi đã học
sống tự lập trong bất cứ hoàn cảnh nào.12 Tôi sống thiếu thốn cũng
được, mà sống dư dật cũng được. Trong mọi hoàn cảnh, no hay đói, dư dật hay
túng bấn, tôi đã tập quen cả.13 Với Đấng ban sức mạnh cho tôi, tôi
chịu được hết.14 Tuy nhiên, anh em đã chia sẻ với tôi, khi tôi gặp
cơn quẫn bách, như thế là phải.15 Chính anh em, những người thành
Phi-líp-phê, anh em biết là trong giai đoạn tôi bắt đầu rao giảng Tin Mừng, lúc
rời khỏi Ma-kê-đô-ni-a, không một Hội Thánh nào đã đóng góp vào các khoản chi
thu của tôi, chỉ có anh em thôi;16 bởi vì ngay khi tôi còn ở
Thê-xa-lô-ni-ca, đôi lần anh em đã gửi cho tôi những gì tôi cần dùng.17
Điều tôi tìm kiếm không phải là quà tặng, mà là những gì sinh hoa kết quả dồi
dào cho anh em.18 Tôi có đủ mọi thứ cần dùng, lại còn dư dật nữa là
khác. Tôi rất đầy đủ, kể từ khi nhận được những gì anh em gửi đến tôi qua tay
anh Ê-páp-rô-đi-tô. Quà anh em tặng cho tôi đó, chẳng khác nào hương thơm, lễ
vật đẹp lòng Thiên Chúa và được Người chấp nhận.19 Thiên Chúa của
tôi sẽ thoả mãn mọi nhu cầu của anh em một cách tuyệt vời, theo sự giàu sang
của Người trong Đức Ki-tô Giê-su.
ĐÁP CA: Tv 111
Đ. Hạnh phúc thay người kính sợ Chúa. (c
1a)
1 Hạnh phúc thay, người kính sợ Chúa, những
ưa cùng thích mệnh lệnh Chúa truyền ban. 2 Trên mặt đất, con cháu
của họ sẽ hùng cường, dòng dõi kẻ ngay lành được Chúa thương giáng phúc.
5 Phúc thay người biết cảm thương và
cho vay mượn, biết theo lẽ phải mà thu xếp công việc mình. 6 Họ sẽ
không bao giờ lay chuyển, thiên hạ muôn đời còn tưởng nhớ chính nhân.
8a Luôn vững lòng không sợ hãi chi 9
Kẻ túng nghèo, họ rộng tay làm phúc, đức công chính của họ tồn tại muôn đời, uy
thế họ vươn cao rực rỡ.
BÀI TIN MỪNG TUNG HÔ TIN MỪNG: 2Cr 8,9
Hall-Hall: Đức Giê-su Ki-tô vốn giàu
sang phú quý, nhưng đã trở nên khó nghèo, để lấy cái nghèo của mình mà làm cho
anh em trở nên giàu có. Hall.
TIN MỪNG: Lc 16,9-15
9 Khi
ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: "Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em
biết: hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết
bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu.10 Ai trung tín trong
việc rất nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn; ai bất lương trong việc rất
nhỏ, thì cũng bất lương trong việc lớn.11 Vậy nếu anh em không trung
tín trong việc sử dụng Tiền Của bất chính, thì ai sẽ tín nhiệm mà giao phó của
cải chân thật cho anh em?12 Và nếu anh em không trung tín trong việc
sử dụng của cải của người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải dành riêng cho
anh em?
13
"Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu
chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa
làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của được."
14
Người Pha-ri-sêu vốn ham hố tiền bạc, nên nghe các điều ấy, thì cười nhạo Đức
Giê-su. 15 Người bảo
họ: "Các ông là những kẻ làm ra bộ công chính trước mặt người đời, nhưng
Thiên Chúa thấu biết lòng các ông, bởi vì điều cao trọng đối với người đời lại
là điều ghê tởm trước mặt Thiên Chúa.
BÀI GIẢNG DÙNG CỦA ĐỂ TÔN VINH THIÊN CHÚA
Đức Giê-su
dạy: “Hãy dùng tiền của bất lương mà gây thân nghĩa, phòng khi hết tiền hết
bạc họ sẽ đón rước anh em vào nơi vĩnh cửu” (Lc 16,9: Tin Mừng).
Chắc chắn Đức
Giê-su không có ý dạy ta phải hành động ma giáo, lươn lẹo như anh quản lý trong
Tin Mừng, cũng chẳng bảo ta sống bất lương để có tiền của mà làm việc bác ái.
Mà cụm từ “tiền của bất lương” chỉ có ông Lu-ca ghi và cho biết nó có thể xấu, có thể tốt, tùy theo cách
chiếm đoạt hoặc cách dùng nó!
A. XÉT VỀ MẶT LUÂN LÝ
ĐẠO ĐỨC.
Nếu đã gian
lận ai, nay sám hối muốn đền trả, mà không biết chủ của ở đâu, thì hãy dùng
tiền của đóng góp vào những sinh hoạt của Hội Thánh, hoặc là chia sẻ cho người
nghèo. “Đó là người hạnh phúc vì biết
kính sợ Thiên Chúa” (Tv 112/111,1a: Đáp ca năm chẵn).
B. XÉT VỀ MẶT ĐỨC TIN.
Tiền của có thể xấu
Dưới ngòi bút của ông Luca, ta
biết, tiền của rất nguy hiểm, nó có sức mê hoặc lòng người bỏ Chúa. Đan cử :
a- Trong
trình thuật Đức Giê-su chịu ma quỷ cám dỗ, chỉ có ông Luca ghi quỷ nói với
Đức Giê-su: “Tôi sẽ cho ông toàn quyền
cai trị cùng với vinh hoa lợi lộc của
các nước này, vì quyền hành ấy đã được
trao cho tôi, và tôi muốn cho ai tuỳ ý. (x Lc.4,5-6). Như vậy tiền
của là mồi ngon, nhạy bén, quỷ dùng để nhử câu loài người !
b-
Chỉ có ông Luca ghi ông phú hộ được mùa không còn nơi tích trữ thóc lúa, ông
cho đốt kho cũ và xây kho mới để chất của, rồi ru hồn: “Nghỉ đi, ăn uống vui chơi đi, sướng chán!” Nhưng Thiên Chúa bảo
nó: “Đồ ngốc, đêm nay ngươi ra khỏi thế
gian, thì của đó thuộc về ai?” (x Lc 12,13-21). Như vậy tiền của ru người giàu thích hưởng
thụ, tôn nó làm lẽ sống, làm chúa phù hộ con người.
c-
Chỉ có ông Luca ghi người cha có hai đứa con, cũng vì con cái đòi hưởng gia
tài của cha, mà lúc nào ông cũng mất một người con (x Lc 15, 11-31). Như vậy, chính
vì tài sản của gia đình mà cha mẹ phải điên đầu với con cái !
d- Chỉ
có ông Luca ghi tên đầy tớ bất lương: hắn đưa lúa, dầu của chủ cho người ta
vay, và hắn đã giấu số lời đi (x Lc 16,1-13). Như vậy vì tiền của mà tên đầy tớ tán tận
lương tâm.
e- Chỉ
có ông Luca ghi phú hộ quá giàu sang, ngày ngày yến tiệc linh đình trong
những bộ y phục đắt giá, sang trọng, mà không chia sẻ cho người nghèo nằm
ngay đầu ngõ một mẩu bánh thừa ! Kết thúc đời phú hộ, hắn bị dìm sâu xuống
hỏa ngục (x Lc 16,19-31). Như vậy, vì mê hưởng thụ tiền của mà không biết chia sẻ
là nguyên nhân mất sự sống đời đời.
g-
Chỉ có ông Luca ghi hai vợ chồng Hananya và Saphira đã nói dối ông Phê-rô để
giấu đi một số tiền bán đất, mà dám nói là đã dâng hết. Hậu quả cả hai vợ
chồng đều chết gục dưới chân thánh Phê-rô (x
Cv 5, 1-11). Như vậy, lấy của cải làm lẽ sống, là nơi nương tựa an
toàn, nên dám nói dối, miễn là giữ được tiền, cuối cùng bị tử thần chộp mạng
!
|
Tiền của trở nên tốt cho người biết dùng theo ý Chúa
Sáu chứng từ bên cột trái minh
chứng tiền của mang “chất bất lương”. Dù vậy, người theo Chúa lại cần “chất
bất lương” ấy để làm vinh danh Chúa. Đan cử:
a/
Chỉ có ông Luca ghi sau khi Đức Giê-su gọi ông Lêvi đi làm Tông Đồ cho Ngài lúc
ông đang ngồi bàn thu thuế, ông đã bỏ nghề rất có lợi, về nhà làm tiệc lớn
đãi Ngài ; đồng bàn với các ngài có đám đông những người thu thuế và nhiều
người khác (Lc 5,29). Như vậy, bỏ việc kiếm tiền đi làm Tông Đồ và dùng tiền quy
tụ mọi loại người, kể cả người tội lỗi về cho Chúa là được giàu Chúa và tậu
được nhiều linh hồn về cho Ngài.
b/ Chỉ
có ông Luca ghi vị sĩ quan ngoại giáo móc tiền túi xây hội đường cho người Do
Thái có nơi cầu nguyện, nên được nhiều người xin Đức Giê-su cứu đầy tớ ông
thoát chết (x Lc 7, 3-4). Như vậy, người ngoại giáo còn biết dùng tiền của tạo nơi
sinh hoạt tôn giáo cho người thờ Thiên Chúa, thì tâm hồn họ là Đền Thờ của
Thiên Chúa .
c/ Chỉ
có ông Luca ghi bà Maria Madalena, một người tội lỗi khét tiếng, đã dùng tiền
của giúp Đức Giê-su và các Tông Đồ đi truyền giáo (x Lc 8,1-3). Như vậy, nhờ
tiền của Tin Mừng được phát triển rộng rãi.
d/
Chỉ có ông Luca ghi ông Gia-kêu, trưởng ty quan thuế khi đón Đức Giê-su vào
nhà, ông đã tự ý bán tài sản chia cho người nghèo một nửa. Lòng nhân ấy được
Đức Giê-su tuyên bố: “Cả nhà ông được
cứu độ” (x Lc 19,9). Như vậy biết dùng tiền của để chia sẻ cho đồng loại, thì
làm cho mọi người thuộc về mình được sống đời đời.
e/ Chỉ
có ông Luca ghi các tín hữu bán tài sản đem đặt dưới chân các Tông Đồ để phân
phát đồng đều cho mọi người (x Cv 2,44-45 ; Cv 5,32-35). Như vậy, nhờ tiền của các tín hữu thể hiện
tình thương và tôn trọng nhau như chính
mình.
g/ Chỉ
có ông Luca ghi bà Linh Dương khi còn sống đã may nhiều y phục chia sẻ cho
đồng loại, khi bà chết, cả cộng đoàn đi tìm ông Phê-rô để mời ông đến cùng
cầu nguyện cho bà, thế là bà được sống lại (x Cv 9,36-43). Như vậy, biết
dùng tiền của chia sẻ thì được thoát tay tử thần.
|
Với cái nhìn về tiền của có hai mặt đối lập như
trên, nên ông Luca ghi Lời Đức Giê-su dạy: “Hãy dùng tiền của bất
lương mà gây thân nghĩa, phòng khi hết tiền hết bạc, người ta sẽ đón rước anh
em vào nơi vĩnh cửu” (Lc 16, 9: Tin Mừng).
Vậy
ta hãy dùng tiền của vào bốn mục đích:
1. Góp phần phát triển Tin Mừng và xây
dựng Hội Thánh là thực hành điều răn
thứ năm mới của Hội Thánh (x GLHT số 2041-2043).
2. Đủ
nuôi thân xác mình cho có sức khỏe để phục vụ tốt: Không hà tiện, không xa xỉ ! (x St 2,16)
3. Dùng làm phương tiện để phục vụ
đồng loại, nhờ đó nhiều người có điều kiện sống tốt hơn. (x Lc 19,11t)
4. Chia sẻ cho người không có khả
năng tự sống. (x Mt 25,31-46)
Trong những việc chia sẻ trên đây,
ta phải ưu tiên vào việc phát triển Tin Mừng và xây dựng Hội Thánh. Ta xác tín
như thế vì sáu mẫu người biết dùng tiền của đẹp lòng Chúa mà tác giả Luca ghi
nhận trên đây, thì chỉ có bà Linh Dương giúp người nghèo, còn năm người kia: Ông
Lêvi, ông sĩ quan Roma, bà Maria Madalena, ông Gia-kêu và các tín hữu đều dùng
tiền của xung vào việc làm phát triển Nước Thiên Chúa. Vì vậy mà thánh Phao-lô
lên tiếng khen: “Anh em là những người
xuất sắc trong việc Tông Đồ… Đan cử như anh Ê-rát-tô quản lý kho bạc của thành
phố”. Thánh Phao-lô còn lên tiếng khen ngợi nhiều tín hữu khác đã cộng tác
với ông trong việc truyền giáo (x Rm 16,3-27: BĐ năm lẻ).
Cũng chính vì thế mà thánh Phao-lô
đã viết thư khen và cám ơn các tín hữu thuộc giáo đoàn Philipphê: “Đấng ban sức mạnh cho tôi, tôi chịu được
hết. Tuy nhiên, anh em đã chia sẻ với tôi, khi tôi gặp cơn quẫn bách, như thế
là phải. Không có Hội Thánh nào đã đóng góp các khoản chi thu của tôi, chỉ có
anh em thôi. Điều tôi tìm kiếm không phải là quà tặng, mà là những gì sinh hoa
kết quả dồi dào cho anh em. Thiên Chúa của tôi thỏa mãn mọi nhu cầu của anh em
một cách tuyệt vời, theo sự giàu sang của Người trong Đức Ki-tô Giê-su” (Pl
4,10-19: BĐ năm chẵn).
Vậy chúng ta phải cầu nguyện cho
mọi người, nhất là những người đang nắm giữ quyền chức và cả những người giàu
có, để họ đừng lạm dụng quyền mà bóc lột người khác, nhưng hãy dùng uy tín của
mình mà nâng đỡ những người đau khổ, bần cùng, không chỉ hiểu về mặt vật chất
mà nhất là nghèo Chúa, như lời thánh Phao-lô dạy: “Tôi khuyên ai nấy dâng lời cầu xin, khẩn nguyện, nài van, tạ ơn cho tất
cả mọi người, cho vua chúa và cho những người cầm quyền, để chúng ta được an cư
lạc nghiệp và sống thật đạo đức và nghiêm chỉnh, như chính tôi đã được đặt
làm người rao giảng và làm Tông Đồ thày
dạy các dân ngoại về mặt Đức Tin và chân lý” (1Tm 2,1-8).
Bởi vì nếu ta không cầu nguyện cho
mọi người, nhất là cho người có quyền chức, thì họ dễ lạm dụng thế lực để chiếm
hữu tiền của. Thật hiếm có ai dùng quyền đang nắm để dẫn dắt người khác biết
dùng tiền của vào bốn mục đích theo ý Chúa
! Chính ông thủ tướng Trần văn Hương xác nhận: “Nếu diệt hết tham
nhũng quốc gia lấy ai làm việc ?”
Ngày nay trong các phiên tòa xử tội kẻ tham những, thì toàn là những kẻ có địa
vị, có thế lực trong xã hội ! Ta phải cầu nguyện cho mọi người như thế, vì chỉ
khi nào họ nhận biết Thiên Chúa là Vua hướng dẫn mọi người để biết dâng lời cầu:
“Lạy Thiên Chúa con thờ là Vua của con, xin chúc tụng danh Chúa đến muôn đời”
(Tv 145/144,1: ĐC năm lẻ).
Vậy con
cái Thiên Chúa, con cái sự sáng phải ý thức rằng Chúa là Chủ của, Ngài trao cho
ta làm quản lý, nếu ta biết cách dùng tiền của Chúa ban mà giúp đồng loại,
không lấy lời như người quản lý bất lương trong Tin Mừng, hoặc ta cho luôn cả
vốn, để gây thân nghĩa với đồng loại, thì ta không phải là kẻ bất lương mà là
người khôn ngoan trước mặt Chúa. Đây là điều Chúa đang thách đố ta. Có như thế
ta mới thực là con Đấng Tối Cao (x Lc 6,35), để mỗi khi dâng Lễ, ta cùng với
muôn tạo vật hát bài Thánh vịnh: “Nào ca ngợi Thánh Danh Chúa đi, Người cất
nhắc những ai nghèo túng” (Tv 113/112,1a.7b). Vì ta đã làm giàu cho đồng
loại, bắt chước Đức Ki-tô, “Ngài vốn dĩ giàu sang phú quý, nhưng đã trở nên
nghèo khó, để lấy cái nghèo của mình mà làm cho ta trở giàu có” (2Cr 8,9).
Mạnh Thường Quân là người rất giàu có, đã cho nhiều người ở đất Tiết mượn
tiền. Một hôm ông sai Phùng Huyên – người đầy tớ – sang đất Tiết đòi nợ. Lúc
sắp đi, Phùng Huyên hỏi :
- Tiền nợ thu được, ngài có định mua gì không?
Mạnh Thường Quân nói:
- Ngươi xem trong nhà ta còn thiếu thứ gì thì mua.
Khi đến đất Tiết, Phùng Huyên cho gọi các con nợ đến và bảo :
- Các người nợ chủ tôi thế nào, đưa giấy nợ cho tôi coi.
Họ liền đưa giấy nợ cho Phùng Huyên, sau khi xem xong, Phùng Huyên bật quẹt
đốt hết!
Mọi người ngạc nhiên hỏi :
- Sao thế ?
Phùng Huyên trả lời:
- Vì ông chủ bảo tôi nói
với các người là ông tha hết nợ cho dân đất Tiết.
Lúc trở về, Mạnh Thường Quân hỏi :
- Ngươi đã mua cho ta cái gì?
- Nhà của ngài châu báu đầy kho, gia súc vô
số kể… chỉ thiếu “nghĩa”, nên tôi lấy hết tiền nợ mua nghĩa cho ngài rồi.
Mạnh Thường Quân bực mình, vì ông chưa hiểu mua “nghĩa” là mua cái gì?
Sau này Mạnh Thường Quân lâm bệnh
nan y, bán hết gia sản để chữa bệnh mà bệnh vẫn không thuyên giảm. Dân đất Tiết
nghe tin ấy, họ lũ lượt kéo đến thăm và biếu ông đủ thứ, nhất là họ biếu ông
một hộp thuốc quý, ông uống vào thì khỏi bệnh ngay. Lúc ấy ông mới hiểu Phùng
Huyên đã mua “nghĩa” cho ông là vậy !
THUỘC LÒNG.
Hãy dùng tiền của vào bốn mục
đích:
1. Góp phần phát triển Tin Mừng và xây dựng Hội Thánh. (x GLHT số 2041-2043)
2.
Đủ nuôi thân xác mình cho có sức khỏe để phục vụ tốt: Không
hà tiện, không xa xỉ ! (x St 2,16)
3. Dùng làm phương tiện để
phục vụ đồng loại cho hữu hiệu nhất. (x Lc 19,11t) 4. Chia sẻ cho người không có
khả năng tự sống. (x Mt 25,31-46)
|