BÀI GIẢNG
NHỜ ĐỨC ÁI MỚI XÂY DỰNG
Đạo Công Giáo được gọi là đạo
YÊU, yêu là “chu toàn Lề Luật Chúa dạy”. Đó là món nợ duy nhất ta
mắc với mọi người để không làm hại ai (x Rm 13,8-10).
Muốn không làm hại ai, phải kể
là không hại chính mình trước, ta thực hiện bốn điều Luật trong Tin Mừng hôm
nay Chúa Giê-su dạy :
o
Phải
yêu Chúa hơn yêu mọi người.
o
Phải
nên một với Chúa Giêsu trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh.
o
Phải
đầu tư mọi khả năng để xây dựng lý tưởng đời người Kitô hữu.
o
Phải
khắc phục bản thân.
1- PHẢI YÊU CHÚA
HƠN YÊU MỌI NGỪƠI .
Chúa Giêsu dạy : “Kẻ nào
đến với Ta, mà không ghét cha mẹ, vợ, con cái, anh chị em mình và cả mạng sống
mình nữa, ắt không thể làm môn đệ của Ta” (Lc 14, 25-26 : Tin Mừng – Bản
dịch NTT).
Tâm tình “ghét”
ở đây chỉ có nghĩa là “không được yêu bằng”. Vì đây là kiểu so sánh của
ngôn ngữ Hy-Bá, còn trong ngôn ngữ Sê-Mít, chữ “ghét” đồng nghĩa với “hững
hờ, coi nhẹ hơn”.
Như thế, Chúa không đồng ý cho
ta trọng tình cảm, dù tình cảm ấy chính đáng như tình cảm gia đình, nhiều người
coi đó là “đạo” (đạo ông bà), giống như đạo của một tôn giáo, để rồi đặt ý cha
mẹ trên ý Chúa! Chính Gionathan con vua Saolê đã minh hoạ sống động chân lý này
: Gionathan không vì quyền lợi được nối ngôi vua, mà lờ đi mưu đồ của vua
cha muốn giết Đavít, chỉ vì vua Saolê
ghen tỵ với Đavít, bởi lẽ Đavít được dân ca tụng chiến thắng giết giặc mạnh gấp
10 lần hơn vua Saolê! Trái lại Gionathan tìm cách cứu Đavít, khiến vua Saolê
tức giận, muốn giết luôn cả Gionathan, vì cho là con bất hiếu! (x 1 Sm 20).
Ngày nay
nhiều người dự tòng, sau khi học giáo lý Công Giáo, thích theo đạo, nhưng lại trì
hoãn, vì sợ cha mẹ đã quy-y cho đức Phật! Theo đạo Công Giáo thì bỏ cha mẹ mang
tiếng bất hiếu, hoặc nhiều người vì “ăn cây nào, rào cây đó” ; hoặc “một giọt
máu đào hơn ao nứơc lã”, đã lờ đi không dám lên tiếng ngăn cản điều sai quấy
của ngừơi thân yêu!
2- PHẢI NÊN MỘT VỚI CHÚA GIÊSU TRONG NGÀY THỨ SÁU TUẦN THÁNH
Chúa Giêsu dạy : “Ai không vác khổ giá mình
mà theo sau Ta, ắt không thể làm môn đệ của Ta” (Lc 14, 27 : Tin Mừng).
Lời này có
hai ý :
a- Đi dâng Lễ với Đức Giêsu : Người vác thập giá
theo sau Đức Giêsu, cụ thể như ông Simon thành Kyrênê (x Lc 23, 26), ông này bị
người ta bắt vác thập giá đỡ cho Đức Giêsu, đã trở thành dấu chỉ mời gọi mọi
người cùng với ông theo Đức Giê-su lên đồi Sọ thi hành ý Chúa Cha.
Thực vậy, mọi đau khổ người ta phải chịu
tự nó không cứu được ai, nó chỉ là khổ giá! Nhưng chỉ có ai chịu khổ vì
Đức Giêsu, nhất là phải vượt mọi rào cản đi dâng Lễ, thì đó là Thánh Giá, họ“được thông phần đau khổ với Đức Giêsu, một khi đã cùng chịu cam khổ với
Ngài, để rồi cũng được chia sẻ vinh quang Phục Sinh với Ngài” (x Rm 8, 17).
b- Trên đường phục vụ nhìn thấy trước gian khổ vẫn không lùi
bước, dù đó là con đường điên rồ theo con mắt người đời, nhưng đối
với những ai muốn đi chung đừơng hiến tế nhờ Đức Kitô, với Đức Kitô và trong Đức Kitô (x Rm 11,36), thì đó
lại là con đường khôn ngoan của Thiên Chúa (x
1Cr 1, 17-21). Bởi đó thánh Phao-lô khuyên : “Anh em hãy run sợ mà gắng sức lo sao cho mình được cứu độ. Vì chính
Thiên Chúa tác động đến ý chí cũng như hành động của anh em, do lòng yêu thương
của Người. Anh em hãy làm mọi việc mà đừng kêu ca hay phản kháng. Như thế anh
em sẽ trở nên trong sạch, không ai chê trách được điều gì, và sẽ trở nên những
người con vẹn toàn của Thiên Chúa,
giữa một thế hệ gian tà, sa đọa. Giữa thế hệ đó, anh em phải chiếu sáng như
những vì sao trên vòm trời, là làm sáng tỏ Lời ban sự sống” (Pl 2,12-16a).
Ai sống được
hai điều trên đây là đang đi trên con đường “vác thánh giá theo Chúa”, làm ứng nghiệm Lời Kinh Thánh : “Ai nói mình ở trong Đức Giê-su thì phải đi
trên con đường Đức Giê-su đã đi” (1Ga 2,6). Đó là đường đau khổ tới vinh
quang (x Lc 24,26). Vì thế, “Chúa là
nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi” (Tv 27/26,1a).
Ông Phê-rô và ông Gio-an theo Chúa lên núi, Chúa bảo các ông : Mỗi người
chúng con lượm hai cục đá mang theo. Nghe thế, ông Phê-rô cầm hai cục đá nhỏ
bằng hòn bi ; còn ông Gio-an lấy hai khối đá lớn vác trên hai vai. Đi được một
lúc, ông Phê-rô trông dáng bạn mình có vẻ nặng nề, vất vả quá, liền chế nhạo :
- Coi tớ này, cũng mang đá
mà có vất vả gì đâu, ai bảo cậu dại vác hai cục to thế mà chuốc khổ vào thân?
Thầy chỉ nói mỗi người lấy hai cục đá mang theo thôi mà!
Ông Gio-an trả lời :
- Ôi tình yêu Đức Ki-tô thúc
bách tôi ! (2 Cr 5,14).
Đi một quãng xa, cả hai môn đệ cùng thưa với Chúa Giê-su :
- Thưa Thầy, chúng con đói
và khát quá, chúng ta ngồi nghỉ chân một
lát và kiếm gì ăn cho đỡ dạ!
Chúa Giê-su bảo :
- Vậy chúng ta đến gốc cây
kia ngồi nghỉ mệt!
Rồi Ngài nói tiếp :
- Bây giờ chúng con đặt hai
cục đá của mình ra trước mặt.
Hai ông mau mắn tuân lệnh Thầy. Chúa giơ tay làm phép tức khắc đá của mỗi
người : một cục biến thành bánh và cục kia hóa ra nước! Phê-rô cầm mẩu bánh bỏ
vào miệng nuốt chửng, và uống miếng nước chỉ đủ ướt cổ họng. Lúc đó ông Phê-rô
nói với ông Gio-an :
- Cho tớ ăn ké với cậu, tớ
còn đói qúa! Chắc không đủ sức theo Thầy được !
Ông Gio-an vui vẻ đáp :
- Ủa, cậu đã quên
là khi nãy cậu nhạo báng tớ mang theo hai cục đá bự là thằng dại? Thế tại sao
bây giờ cậu lại ngửa tay xin “thằng dại dột” này?!
Chúa Giê-su nhìn ông Phê-rô thương tình, nên bảo Gio-an:
- Thôi mà con, con
chia cho bạn đi!
Lúc đó ông
Phê-rô mới nghiệm ra Lời Thầy đã dạy : “Phàm
ai không vác khổ giá mình mà đi sau Thầy ắt không thể làm môn đệ của Thầy”
(Lc 14,27 : Tin Mừng). Và “ai từ bỏ quyền
lợi của mình thì được gấp trăm mọi sự ở đời này cùng với sự ngược đãi và sự
sống đời đời” (Mc 10,29-30).
3- ĐẦU TƯ MỌI KHẢ NĂNG XÂY DỰNG LÝ TƯỞNG ĐỜI NGƯỜI KITÔ HỮU.
Chúa Giêsu
dạy : “Ai muốn xây tháp, lại không có dự trù và đầu tư tận lực mọi khả năng
vào công trình xây dựng này” (Lc 14, 28-30 : Tin Mừng).
Như thế chân dung người Kitô
hữu không phải là kẻ ăn mày! Mà là người giàu có, người có ý chí, mới nghĩ đến
việc xây tháp. Chính vì vậy mà thánh Phaolô nói : “Làm sao anh em phải giàu
có như Đức Kitô, để rồi vì phục vụ Nước Thiên Chúa mà anh em trở nên nghèo khó,
hầu người khác được nên giàu có” (2
Cr 8, 9).
Mỗi người Ki-tô hữu lúc lãnh
Bí tích Thánh Tẩy và Thêm Sức, đều chọn cho mình vị thánh Quan Thầy. Đây là mô
hình nên thánh, để mình đầu tư hết khả năng sống như thánh Bổn Mạng, có
thế mới được ngài bầu cử cho. Do đó, ta
không nên chọn một vị thánh mà ta không hề biết tiểu sử về vị đó. Cụ thể như :
Micae, đó là một vị thần không sống kiếp người như ta, làm sao ta bắt chước?
Nếu ta đã lỡ chọn Micae, thì tốt nhất ta hãy chọn một vị khác kèm theo như
Micae Phao-lô. Nên chọn một vị nào có đời sống quá khứ tồi tệ rồi vươn lên làm
thánh. Bởi vì ta cũng là con người bất toàn, “không phải muốn điều tốt là làm được, không phải ghét điều xấu là tránh
hết” (x Rm 7, 18-19).
Vậy một người: “Bắt đầu thực hiện một công trình mà không có
sức hoàn tất, thì mọi người trông thấy sẽ cười chê” (Lc 14,29 : Tin Mừng). Họ bỏ cuộc vì làm thiếu mục đích, thiếu lập
trường, thiếu bản lãnh, thiếu ý chí, chứ không phải vì thiếu khả năng !
Có hai cha con dắt
con lừa về quê ngoại, dọc đường người ta phê bình :
- Cha con tên này ngu hơn
lừa! Lừa để cưỡi, chứ ai lại đi dắt lừa?
Nghe thế, ông bố nói với con :
- Con lên lừa ngồi đi, để bố
dắt bộ.
Họ đi được một quãng, có người khác nói :
- Thằng con thật bất hiếu,
ngồi chỗm chệ trên lưng lừa, còn bố già phải đi bộ.
Đứa con nghe thế, vội nhảy xuống nói :
- Thôi, bố lên ngồi đi ạ, để
con dắt, kẻo người ta bảo con bất hiếu.
Ông bố nhảy lên lưng lừa, còn đứa con dắt. Mới đi một quãng không xa, lại
có người phê bình:
- Ông bố thật gian ác, bắt
thằng bé đi bộ, còn ông thì ung dung trên lưng lừa!
Ông bố nghe vậy, chịu không được bèn bảo con :
- Con ơi, lên đây ngồi với
bố luôn đi, kẻo người ta lại nói bố không thương con.
Thế là hai cha con cùng trên lưng lừa, con vật vì chở nặng nên chân đi vẹo
vọ. Người đi đường thấy thế liền nói :
- Con vật yếu ớt vậy mà hai
cha con cùng ngồi lên sao được!
Cuối cùng hai cha con nhảy xuống trói con lừa khiêng đi. Họ vừa qua chiếc
cầu khỉ, con vật dãy dụa, thế là cả hai cha con cùng con lừa rớt xuống sông và
bị dòng nước cuốn đi!
Và như vậy hai bố con làm việc thiếu mục đích, thiếu ý chí, nên phải chuốc
lấy thất bại tủi nhục!
4- PHẢI KHẮC
PHỤC BẢN THÂN TRƯỚC.
Chúa Giêsu dạy : “Như ông
vua kia chỉ có một vạn quân mà dám đi đánh đối phương có hai vạn quân” (Lc
14, 31-32: Tin Mừng). Tức là một chấp hai.
Người nào cũng bị ba thù tấn
công :
§ Ma
qủy.
§ Thế
gian.
§ Xác
thịt.
Muốn thắng hai kẻ thù : thế gian và ma quỷ, phải thắng mình
trước đã. Như thế là một chấp đôi. Vì vậy đức Khổng Tử dạy : “Muốn tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, trước
đó phải tu thân”.
Trong kinh nghiệm bản thân mỗi
người, không ai có thể hoàn toàn thắng đựơc mình, đến như thánh Phaolô, cột trụ
Hội Thánh còn phải thốt lên sự bất lực và yếu đuối :
- “Điều tốt tôi muốn, tôi
lại không làm, chính tôi lại làm điều tôi ghét!” (Rm 7, 19).
- “Để tôi khỏi tự cao tự đại vì những mặc khải phi thường tôi đã nhận
được, thân xác tôi như đã bị một cái dằm đâm vào, một thủ hạ của Xa-tan được
sai đến vả mặt tôi, để tôi khỏi tự cao tự đại. Đã ba lần tôi xin Chúa cho thoát
khỏi nỗi khổ này. Nhưng Người quả quyết với tôi: "Ơn của Thầy đã đủ cho
anh, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối." Thế
nên tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đức
Ki-tô ở mãi trong tôi. Vì vậy, tôi cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối, khi bị
sỉ nhục, hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo vì Đức Ki-tô. Vì khi tôi yếu, chính là
lúc tôi mạnh.” (2 Cr 12, 7-10).
Rõ ràng ai cũng phải nhờ ơn
Chúa trợ giúp mới trông đứng vững trước mặt Chúa, để “ngẩng đầu hiên ngang, nhìn quân thù vây bủa chung quanh!” (Tv
27/26, 4-6). Hiên ngang nhìn quân thù không hẳn là ta đã hoàn toàn thắng nó,
nhưng hiên ngang vì được ở trong tay Thiên Chúa toàn năng. Đúng như lời thánh
Phao-lô nói : : “Điều quan trọng không phải tôi là ngừơi hoàn hảo, mà quan
trọng vì Chúa Kitô chộp lấy tôi!” (Pl 3, 12).
Một người khi còn
trẻ hứa với Chúa rằng : Khi nào trưởng thành, con sẽ làm lớn quy tụ nhiều
người về cho Chúa, cụ thể con phải là người lãnh đạo đất nước .
Nhưng khi anh
được 50 tuổi, mà chưa lãnh đạo được ai! Anh lại quyết tâm : Ta lấy vợ, sinh
con để hướng dẫn vợ con nên một gia đình
gương mẫu.
Khi ông được 80
tuổi, ông chỉ thấy một đàn con cháu mất dạy! Ông rất buồn, lúc đó ông mới khiêm tốn xin Chúa :
“Chúa ơi, con sắp “đai” rồi, con chẳng thực hiện được điều con ước mơ lãnh đạo
người khác, bây giờ con hiểu ra rằng tại con có quá nhiều điều sai lỗi! Xin
Chúa giúp con biết canh tân sửa mình để con cái của con không
bắt chước lối sống thiếu gương mẫu của con, hầu khi con nhắm mắt lìa đời, con được về với Chúa trong
bình an!.
Chúa phán : Nếu
con xin điều này lúc con còn trẻ, thì con đã thực hiện được hai điều lớn hơn
con mơ ước. Bây giờ con quá già, nhiều tật xấu đã trở thành bản tính của con,và
làm cho cả đàn con bắt chước, Cha có ban ơn, chắc là để con sám hối thôi, chứ
dễ gì mà con sớm từ bỏ tật xấu để trở nên người đầy nhân đức, mà đàn con hư
hỏng của con liệu chúng có biết lỗi mình mà sám hối như con hay không?!
Người nào chu toàn được bốn
điều Luật Chúa dạy trên, chính là người đã được Chúa dùng cộng tác với Ngài
trong chương trình cứu độ loài người. Có thế mới chung lời với Hội Thánh mà cất
tiếng ngợi khen Chúa : “Phúc thay người
kính sợ Chúa, những ưa thích mệnh lệnh Chúa truyền ban, giữa chốn tối tăm bừng
lên một ánh sáng. Đó là người từ bi và công chính, biết cảm thương và cho vay
mượn” (Tv 112/111,1.4-5)
THUỘC
LÒNG
Từ
thời Gio-an Tẩy Giả đến giờ, Nước Trời phải đương đầu với sức mạnh, ai mạnh sức
thì chiếm được! (Mt 11,12).