BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC I: Kn.11, 22-12,
2
22 Lạy Chúa,
trước Thánh Nhan, toàn thể vũ trụ ví tựa hạt cát trên bàn cân, tựa giọt sương
mai rơi trên mặt đất.23 Nhưng Chúa xót thương hết mọi người, vì Chúa
làm được hết mọi sự. Chúa nhắm mắt làm ngơ, không nhìn đến tội lỗi loài người,
để họ còn ăn năn hối cải. 24 Quả thế, Chúa yêu thương mọi loài hiện
hữu, không ghê tởm bất cứ loài nào Chúa đã làm ra, vì giả như Chúa ghét loài
nào, thì đã chẳng dựng nên. 25 Nếu như Ngài không muốn, làm sao một
vật tồn tại nổi ? Nếu như Ngài không cho hiện hữu,làm sao nó có thể được duy
trì ? 26 Lạy Chúa Tể là Đấng yêu sự sống, Chúa xử khoan dung với mọi
loài, vì mọi loài đều là của Chúa.
1 Quả vậy, lạy
Đức Chúa, sinh khí bất diệt của Ngài ở trong muôn loài muôn vật. 2
Vì thế, những ai sa ngã, Chúa sửa dạy từ từ. Chúa cảnh cáo họ, nhắc cho họ nhớ
họ đã phạm tội gì, để họ bỏ điều ác mà tin vào Chúa.
ĐÁP CA: Tv 144
Đ. 1 Lạy Thiên Chúa con thờ là Vua của con,
Xin chúc tụng Thánh Danh muôn thuở muôn
đời.
1
Lạy Thiên Chúa con thờ là Vua của con, con nguyện tán dương Chúa và chúc tụng
Thánh Danh muôn thuở muôn đời.2 Ngày lại ngày, con xin chúc tụng
Chúa và ca ngợi Thánh Danh muôn thuở muôn đời.
8
Chúa là Đấng từ bi nhân hậu, Người chậm giận và giàu tình thương. 9
Chúa nhân ái đối với mọi người, tỏ lòng nhân hậu với muôn loài Chúa đã dựng
nên.
10
Lạy Chúa, muôn loài Chúa dựng nên phải dâng lời tán tạ, kẻ hiếu trung phải chúc
tụng Ngài, 11 nói lên rằng: triều đại Ngài vinh hiển, xưng tụng Ngài
là Đấng quyền năng.
13cd Chúa thành tín trong mọi lời Chúa phán, đầy yêu
thương trong mọi việc Người làm. 14 Ai quỵ ngã, Chúa đều nâng dậy,
kẻ bị đè nén, Người cho đứng thẳng lên.
BÀI ĐỌC II: 2 Tx.1,
11-2, 2
1 11 Thưa anh em, lúc nào chúng tôi
cũng cầu nguyện cho anh em: xin Thiên Chúa chúng ta làm cho anh em được xứng
đáng với ơn gọi, và xin Người dùng quyền năng mà hoàn thành mọi thiện chí của
anh em và mọi công việc anh em làm vì lòng tin.12 Như vậy, danh của
Chúa chúng ta là Đức Giê-su, sẽ được tôn vinh nơi anh em, và anh em được tôn
vinh nơi Người, chiếu theo ân sủng của Thiên Chúa chúng ta và của Chúa Giê-su
Ki-tô.
2 1 Thưa anh em, về ngày Đức Giê-su
Ki-tô, Chúa chúng ta, quang lâm và tập hợp chúng ta về với Người, tôi xin anh
em điều này: 2 nếu có ai bảo rằng chúng tôi đã được Thần Khí mạc
khải, hoặc đã nói, đã viết thư quả quyết rằng ngày của Chúa gần đến, thì anh em
đừng vội để cho tinh thần dao động, cũng đừng hoảng sợ.3 Đừng để ai
lừa dối anh em bất cứ cách nào.
BÀI GIẢNG
NHỜ CHÚA,
CỦA CHIA SẺ MỚI SINH SỰ SỐNG DỒI DÀO !
Ai tin theo Chúa cũng hy vọng nhờ Chúa là Đấng toàn năng
và rất thánh, Ngài tiêu diệt tội lỗi không còn nảy sinh từ lòng người, gian ác
không còn lan tràn trong xã hội. Nhưng thực tế xem ra ngược lại niềm tin ấy. Do
đó sách Khôn Ngoan lên tiếng giải thích: “Chúa
xót thương mọi người, vì Người toàn năng phép tắc: Người làm lơ đi trước tội
lỗi người phàm, chờ chúng hối cải, vì Ngài yêu quý những gì Ngài đã dựng nên,
chứ Ngài không ghét bỏ nó, vì chúng hết thảy là của Chúa, do đó Ngài muốn sự gì
tồn tại nó có mãi,những ai sa ngã Chúa sửa dạy từ từ !” (Kn 11, 22-26 ;
12,2: Bài đọc I).
Như thế sự dữ còn xảy ra vừa để ta có lòng khiêm tốn về
những ơn cao siêu Chúa ban (x 2Cr 12,7), vừa để ta nhận biết lòng thương xót
của Chúa, vì: “Chúa giam người ta trong tột bất tuân, để Ngài thương xót mọi
người” (Rm.11,32). Sự kiên nhẫn của Chúa còn biểu lộ Ngài là Đấng mạnh, kẻ
yếu mới lo tiêu diệt kẻ thù, bậc trượng phu nào có sợ chi ? Kẻ yếu mới lo tác
oai tác quái (x Kn 12,13-19). Vì Thiên Chúa là Đấng mạnh, Ngài muốn diệt tội
lỗi hay kẻ ác lúc nào tùy ý.
Nhưng sự ác
không tồn tại muôn đời, mỗi Thánh Lễ cũng được gọi là ngày Quang Lâm của Chúa, vì
bản chất của Thánh Lễ là tiêu diệt tội lỗi và ban phần cơ nghiệp sự sống cho ai
tin mà đón nhận. Bởi đó thánh Phao-lô nói: “Về
ngày Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta, quang lâm và tập hợp chúng ta về với
Người”. Nhưng đây không phải là ngày tận thế, nên thánh Tông Đồ lại phải
nhắc: “Tôi xin anh em điều này: nếu có ai
bảo rằng chúng tôi đã được Thần Khí mạc khải, hoặc đã nói, đã viết thư quả
quyết rằng ngày của Chúa gần đến, thì anh em đừng vội để cho tinh thần dao
động, cũng đừng hoảng sợ” (2Tx
1,11-12 ; 2,1-3 :Bài đọc II).Ông Gia-kêu tìm gặp Chúa Giê-su và rộng
tay chia sẻ, minh họa sống động giá trị lòng Chúa thương xót mọi người, để ông
được tồn tại mãi mãi như đã nói trong Bài đọc I .
1.
Ý THỨC MÌNH CÓ TỘI, THÌ TÌM HẾT CÁCH ĐỐI DIỆN VỚI CHÚA.
Phải công nhận ông Gia-kêu là người đã từng nghiền ngẫm
Kinh Thánh, nên ông mới thưa với Đức Giê-su: “Tôi đền gấp bốn cho những ai tôi đã làm thiệt hại” (Lc 19,8b: Tin
Mừng). Theo như Luật trong sách Xuất Hành 21,37 ; 2 Samuel 12,6. Bởi đó ông
Gia-kêu biết nguyên tổ A-dam, Evà xưa phạm tội, Chúa đến tìm họ nhưng họ lại
trốn lủi vào gốc cây để tránh mặt Chúa (x St.3, 8-9). Trái lại ông Gia-kêu cũng
là tội nhân bị đồng hóa với hạng đĩ điếm (x Lc.5,30 ; Mt 11,19 ; Mt 21,31), thế
nhưng ông không trốn mà chạy đi tìm Chúa Giê-su, ông leo lên cây cao để thấy rõ
Ngài, nên được Ngài vào nhà. Ông thấp bé nhất trong đám đông vây quanh Chúa, nhưng
người tội lỗi “lùn” này lại là người “cao” nhất trong đám đông ấy !
Bạn tội lỗi hơn mọi người ư ? Bạn đừng mặc cảm và thất
vọng, hãy bắt chước ông Gia-kêu tìm hết cách đối diện với Chúa. Cụ thể bạn đã
có sáng kiến gì trong việc tìm kiếm Lời Chúa ? Lãnh nhận Bí tích ? Quan tâm đến
nhu cầu người khác ? Triết gia Kierkegaard nói: “Thiên Chúa chúc phúc cho con người, không phải chỉ khi nó gặp được
Chúa, mà được Chúa chúc phúc ngay khi nó khởi sự đi tìm kiếm Ngài”.
2.
QUÊN MÌNH NGHĨ ĐẾN NGƯỜI KHÁC MỚI ĐƯỢC CHÚA Ở CÙNG.
Ông Gia-kêu như một ngôi sao lạc lõng trong rừng người: chỉ
mình ông leo lên cây cao, không phải chỉ để nhìn thấy Chúa Giê-su mà còn là
cách tránh né đám đông đang nhìn ông bằng con mắt khinh dễ, nếu họ không sợ
Luật Roma, thì họ đã ném đá ông. Bởi vì ông thuộc loại “tú bà”, là trưởng ty
quan thuế đã dựa vào thế lực của Roma để điều khiển những tay thu thuế của dân
tộc mình, ông lợi dụng quyền để thu nhiều, nhưng chỉ nộp đủ tiêu chuẩn cho Roma
theo quy định. Bởi đó ông Gia-kêu rất giàu có. Thế nhưng trong rừng người đang
theo Chúa Giê-su, chỉ có Ngài nhìn đáy lòng ông (x 1Sm 16,7), Ngài biết ông có
lòng sám hối đang cần được gặp Ngài, nên Ngài ngước mắt nhìn ông và gọi: "Này ông Da-kêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi
phải ở lại nhà ông! " Ông vội vàng tụt xuống và mừng rỡ đón rước Người.
Thấy vậy mọi người đều sầm sì với nhau: “Nhà người tội lỗi mà ông ấy cũng vào
trọ”. Ông Gia-kêu đứng đó thưa với Chúa rằng: “Thưa Ngài, đây phân nửa tài sản
của tôi, tôi cho người nghèo ; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái gì, tôi xin
đền gấp bốn” (Lc 19,5-8: Tin Mừng).
Làm thế là ông đã quảng đại hơn Luật đòi hỏi, vì :
Theo Luật, nếu có ai
lấy trộm chiên bò, rồi làm thịt hoặc đem bán, thì sẽ lấy năm con bò đền một, và
bốn con chiên đền một (x Xh.21, 37).
Nghề thu thuế thì đâu có gian lận về chiên
cừu, chỉ bóc lột người ta về tiền bạc, nên theo Luật phải đền đủ số đã lấy và
thêm vào 1/5 (x Lv 5,23-24), chứ không phải đền gấp bốn như trộm chiên cừu.
Rõ ràng ông Gia-kêu trong Tin Mừng hơn ông Biệt phái Chúa
nhật trước:
§ Biệt
phái rất cẩn thủ, triệt để thi hành Luật, mới dâng cho Chúa 1/10 tài sản ông có
(x Lc.18,11t), thua xa ông Gia-kêu, sống đạo vì thương người, chia sẻ ½ phần
gia tài ông có, và đền gấp 4 của cải cho ai ông đã gian lận.
§ Ông
Gia-kêu cũng hơn ông thu thuế tuần trước, đến Nhà Thờ chỉ thấy mình có tội, chẳng
chia cho ai của gì, nên không dám ngước mắt nhìn Chúa (x Lc.18,13).
§ Ông
Gia-kêu đã hành động theo mãnh lực tình yêu: “Dù nước lũ có dâng lên, dù
sóng thần có ập tới, cũng không dập tắt được tình yêu. Ai đem hết gia tài sự
nghiệp đổi lấy tình yêu, ắt sẽ bị người đời khinh dể” (Dc 8,7).
Ông Gia-kêu đã trở mẫu sống đạo
cho các Ki-tô hữu, đúng như lời triết gia Kierkegaard nói: “Làm một Ki-tô
hữu mà không có chút điên khùng, thì không phải là Kitô hữu chính danh”. Như thế “chân lý Tin Mừng chỉ nên trình
bày cho người ngoại lệ”.
3.
GIÁ TRỊ CỦA ĐỨC ÁI .
a- Đức ái tạo nên dòng giống Thiên Chúa chúc phúc:
Cả một tập thể
Do-Thái, thuộc dòng giống tổ phụ Ab-ra-ham theo huyết nhục, họ chen chúc theo
Chúa trên đường lên Giê-ru-sa-lem ngang
qua Giê-ri-khô, thế mà Chúa không xác nhận ai là con cháu tổ phụ Ab-ra-ham,
Ngài chỉ tuyên bố một mình ông Gia-kêu thuộc dòng giống ông Ab-ra-ham đã được
Chúa chúc phúc: “Ta sẽ ban phúc lành cho ngươi, Ta sẽ làm cho dòng giống
ngươi nên đông đúc như sao trên trời, như cát biển, và dòng giống ngươi sẽ
chiếm đoạt cửa thành quân địch. Mọi dân thiên hạ sẽ lấy dòng giống ngươi mà cầu
phúc cho nhau, bởi vì ngươi đã vâng nghe Lời Ta” (St.22, 17-18).
Tại sao thế ? Ấy tại ông Gia-kêu biết đón Chúa vào nhà và rộng
tay chia sẻ, như xưa tổ phụ Ab-ra-ham đón ba người khách lạ vào nhà và phục vụ bữa
tiệc tận tình ! (x St.18,1-15).
b- Đức Ái cứu
mình và cứu người thuộc về mình :
Một mình ông Gia-kêu có quyết tâm chia sẻ mà được Chúa xác
nhận: “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà này”. Vì “việc chia sẻ thanh
tẩy tội phạm và cứu khỏi sự chết” (Tb 4,10 ; 12,9 ; Dn 4,24 ; Hc 3, 30 ; 1 Pr 4,8).
Thực vậy, bà Linh Dương biết chia sẻ, khi chết được thánh Phê-rô cầu cho bà
sống lại (x Cv.9). Con của các bà ngoại giáo ở Sa-rep-ta hay ở Shu-nem đã
chết, nhưng được các ngôn sứ Ê-ly-a và
Ê-ly-sê cầu cho hai cậu sống lại, vì mẹ của hai chú đã giúp người của Thiên
Chúa (x 1 V.17 + 2 V.4).
Chính vì thế mà thánh Gio-an Kim Khẩu nói: “Ở nhà thờ
thân xác Đức Ki-tô không cần quần áo, mà Ngài cần tâm hồn sám hối của ta, nhưng
ở ngoài nhà thờ, thì Ngài lại cần cả quần áo. Vậy anh em hãy tôn kính Ngài theo
kiểu Ngài ưa thích: đó là chia sẻ cho kẻ khó, Thiên Chúa không cần bình vàng,
nhưng cần tấm lòng vàng. Trước khi dâng cúng gì cho Chúa, anh em hãy chia sẻ
cho đồng loại, Thiên Chúa mới vui nhận lễ vật anh em dâng. Vì khi dâng lễ vật
thì chỉ có người dâng cúng được lời, còn khi chia sẻ thì cả người dâng, lẫn
người nhận đều có lời. Việc dâng cúng có thể là cơ hội xem ra phô trương công
đức, còn việc chia sẻ thì chỉ là việc từ thiện biểu lộ lòng thương xót
KẾT LUẬN :
Dưới ngòi bút của thánh sử Lu-ca trong Tin Mừng và trong
sách Tông Đồ Công Vụ, ông rất gay gắt về vấn đề tiền của, ông cho thấy nó xấu
hơn là tốt, đan cử :
·
Lc.6,
20-21: Kẻ giàu bị
chúc dữ.
·
Lc. 12, 13t : Phú hộđược mùa xây thêm kho lẫm là “Tên Ngốc”.
·
Lc. 16, 1-16: Quản lý bất lương ăn bớt của chủ.
·
Lc 16, 19-31: Phú hộ chỉ lo cho cái tôi được hưởng thụ mà không quan tâm đến người
nghèo.
·
Cv. 5, 1t: Hai vợ chồng A-na-ny-a và
Sa-phi-ra gian dối,
giấu bớt tiền sau khi bán hết tài sản, mà nói dối thánh Phê-rô là dâng
hết,
nên bị phạt chết gục dưới chân thánh Phê-rô
!
Nhưng đặc biệt chỉ có hai hình ảnh người biết dùng tiền
của :
·
Mở đầu cuộc đời
truyền giáo: Các
bà tội lỗi và người ngoại giáo cùng một số phụ nữ khác đã lấy của cải do tay
làm ra để giúp Chúa Giê-su và các môn đệ trên đường truyền giáo. Do đó các bà
đã được kể chung trong danh sách môn đệ đi theo Đức Giê-su. (x Lc.8, 1-3)
·
Kết thúc cuộc truyền
giáo: Ông Gia-kêu
là người cuối cùng mà Chúa Giê-su gặp sau ba năm truyền giáo, ông như người
quản lý trung tín làm lời gấp mười tài sản của chủ trao (x Lc 19,16), nên ông đã trở thành mẫu người được đi chung
đường với Chúa Giê-su khải hoàn vào đền thánh Giê-ru-sa-lem (x Lc.19, 28t).
Trong Thánh Lễ
này, chúng ta có nhiều điều kiện thuận lợi hơn ông Gia-kêu xưa, vì ngoài lòng
sám hối và Đức Ái của ta, ta còn được Chúa thanh tẩy và ban cho ta nên một dòng
giống cùng một xương thịt với Con Thiên Chúa, hơn ông Gia-kêu là giống nòi tổ
phụ Ab-ra-ham. Nhưng thực tế trong Thánh Lễ đông nghẹt người, mà liệu có người
nào được Chúa chúc phúc như ông Gia-kêu không? Vậy ít ra ta hãy sám hối và trông
cậy vào lòng thương xót của Chúa như anh trộm lành (x Lc.23,35-43), hay như ông
thu thuế đến Nhà Thờ sấp mặt sám hối trước nhan Chúa (x Lc.18,13), hầu ta được
cất tiếng thưa: “Lạy Thiên Chúa con thờ
là Vua của con, xin chúc tụng Thánh Danh muôn thuở muôn đời” (Tv 145/144,1:
Đáp ca).
THUỘC LÒNG
Dù nước lũ có dâng lên, dù sóng thần có ập tới, cũng
không dập tắt được tình yêu. Ai đem hết gia tài sự nghiệp đổi lấy tình yêu, ắt
sẽ bị người đời khinh dể ! (Dc 8,7)