BÀI GIẢNG
CHẾT
VÌ GIẢNG LỜI CHÚA MỚI LÀM VUA
Để nên chứng nhân cho
chân lý, mỗi người phải tự phản tỉnh về mình “tôi là ai?” Đức Giêsu đã làm mẫu
cho chúng ta về vấn đề này: Sau một thời gian giảng dạy, Ngài lên tiếng hỏi các
môn đệ: “Theo như người ta nói thì Thầy
là ai?” (Mc 8,27: Tin Mừng). Dựa vào dư luận các môn đệ đua nhau đáp:
-
Có người nói Thầy là ông
Gioan Tẩy Giả, vì Thầy dám thẳng thắn khiển trách các Ký lục và Biệt phái
giả hình, ngốn cả nhà của các bà góa (x Mt 23,14) ; như ông Gioan Bt cản vua
Hêrôđê không được cướp vợ anh mình (x Mc 6,17t).
-
Người khác nói Thầy là ông
Êlya, vì Lời Thầy giảng dứt khoát và nóng bỏng như lửa, đòi mọi người tức
khắc phải làm việc lành, nếu không sẽ bị diệt như cây vả không trái (x Mt
21,18-22), giống như ông Êlya xin lửa trời xuống thiêu rụi những kẻ vô đạo (x
Lc 9,54 = 2 V 1, 10-12).
-
Người khác nữa lại nói Thầy là một
trong các ngôn sứ, vì Thầy rất đau khổ, tủi nhục trong sứ mệnh ngôn sứ, còn
hơn các ngôn sứ khác, hoặc các đầy tớ cũng như con trai duy nhất của chủ vườn nho bị bọn tá điền giết
chết (x Mc 12, 1-12 ; Mt 23,31).
Nói tóm lại, cách sống
của Đức Giêsu làm cho ai cũng phải nhận ra Ngài đã dồn hết tâm lực đem chân lý
đặt vào lòng mọi người, hơn như ông Gioan Bt, hơn ông Êlya, và hơn các ngôn sứ
khác.
Thế rồi Đức Giêsu quay
sang hỏi các môn đệ: “Còn anh em nói Thầy
là ai?” Ông Phêrô đại diện cho anh em trong Nhóm Mười Hai thưa: “Thầy là Đức Kitô”. Nghĩa là Thầy là Đấng
được Chúa Cha xức dầu Thánh Thần để sai Ngài đi loan báo Tin Mừng, giải phóng
muôn người thoát án tử (x Lc 4,18). Nhưng các môn đệ thì lại tin Thầy mình được
xức dầu để làm vua, dùng quyền đánh đuổi ngoại xâm, đưa dân tộc Israel lên siêu
cường quốc bá chủ thế giới và thoát ách thống trị của đế quốc Roma. Lúc đó các
ông theo Thầy tha hồ được Thầy chia quyền chức béo bở. Có quyền rồi thì được tự
do vơ vét của cải làm giàu. Đây là mơ ước của các ông đã ấp ủ ba năm, nên đã
sẵn sàng từ bỏ gia đình, bỏ nghề nghiệp, bỏ tài sản đi theo Thầy (x Cv 1,6). Vì
thế mà các ông đã từng tranh cãi nhau: “Ai
là người cao cả trong Nước của Thầy?” Nhất là hai ông Giacôbê và Gioan còn
nhờ mẹ đến năn nỉ riêng với Thầy cho các ông một người ngồi bên phải, người kia ngồi bên trái
trong Nước của Thầy (x Mc 10,35-40). Vì
các môn đệ tin tưởng Thầy như thế, nên Đức Giêsu cấm các ông không được nói cho ai biết về Ngài, nếu
không đế quốc Roma quan ngại mà giết Ngài sớm.
Do đó Đức Giêsu muốn
điều chỉnh và thanh tẩy mơ ước sai lầm của các môn đệ về Đấng Kitô thế tục, thì
Ngài báo trước cho các ông biết về cuộc Tử Nạn của Ngài: “Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh
sư loại bỏ, bị giết chết và sau ba ngày sống lại” (Mc 8,31: Tin Mừng). Nghe
Thầy nói thế, ông Phêrô đại diện Nhóm Mười Hai kéo Thầy ra riêng với mình và
lên tiếng trách, vì ông nghĩ Thầy như thế là dại, và làm cho các ông vỡ mộng đi
theo Thầy chỉ thua lỗ, chẳng lợi lộc gì!
Rõ ràng lúc này các
ông lộ ra mục đích đi theo Thầy để thủ lợi, đoạt quyền cao chức cả, tha hồ mà
thu vét của cải làm giàu, như Satan đã hứa cho Đức Giêsu trên núi Cám Dỗ, khiến
Ngài đã quyết liệt xua đuổi nó (x Mt 4,9-10). Bây giờ thủ lãnh Hội Thánh là ông
Phêrô, lại có tư tưởng như Satan, khiến Đức Giêsu nhìn về phía các môn đệ và
quở trách ông Phêrô: “Satan! lui lại đàng
sau Thầy! Vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của
loài người.” (Mc 8,33: Tin Mừng). Ngài xua đuổi ông Phêrô như thế, vì ông là người Đại Diện của Nhóm, để ông nào
còn hứng mà theo Thầy, thì ông ấy phải được Thầy thanh tẩy não trạng Satan. Ai
muốn được vinh quang, phải phục vụ dưới ánh sáng Tin Mừng, chấp nhận mất mạng
(x Lc 24,26). Vì thế thánh Gioan Tông Đồ nói: “Ai nói mình ở lại trong Chúa, thì phải đi trên con đường Đức Giêsu đã
đi” (1Ga 2,6) :
1/ CHỌN
CON ĐƯỜNG PHỤC VỤ, LÀM CHO ĐỜI MÌNH TRỞ NÊN GIÀU CÓ ĐỂ RỒI TRỞ NÊN NGHÈO KHÓ VÌ
TIN MỪNG, hầu làm cho đồng loại được nên giàu có như Thầy Giêsu (x 2Cr
8,9). Đỉnh cao của sự nghèo là đành mất mạng vì Tin Mừng, mới là người đầy tớ
trung tín của Thiên Chúa tuyển chọn mà ngôn sứ Isaia đã diễn tả: “Đây là người tôi trung Ta nâng đỡ, là người
Ta tuyển chọn và quý mến hết lòng, Ta cho thần khí Ta ngự trên nó; nó sẽ làm
sáng tỏ công lý trước muôn dân. Nó sẽ không kêu to, không nói lớn, không để ai
nghe tiếng giữa phố phường. Cây lau bị dập, nó không đành bẻ gẫy, tim đèn leo
lét, cũng chẳng nỡ tắt đi. Nó sẽ trung thành làm sáng tỏ công lý. Nó không yếu
hèn, không chịu khuất phục, cho đến khi thiết lập công lý trên địa cầu. Dân các
hải đảo xa xăm đều mong được nó chỉ bảo” (Is 42,1-4).
2/ AI
MUỐN LÀM LỚN TRONG NƯỚC THIÊN CHÚA, thì phải sống Lời Đức Giêsu dạy: “Anh em phải uống chén của Ta và chịu thanh tẩy, thứ thanh tẩy Ta phải chịu”
(Mc 10,38) :
-
Uống chén của Thầy Giêsu: Có nghĩa là hiệp
thông Thánh Thể. Nhờ Bí tích này ta được lãnh nhận Lời Chúa một cách chính xác
(x Dt 1,1-2). Vì “Lời Chúa là Thần Khí và
là sự sống, Chúa có những Lời đem lại sự sống đời đời” (Ga 6,63c.68c: Tung
Hô Tin Mừng).
-
Chịu thanh tẩy, thứ thanh tẩy Thầy Giêsu phải chịu: Nghĩa là phải sống
như thánh Phaolô: “Tôi vui mừng được chịu
đau khổ vì anh em. Những gian nan thử thách Đức Kitô còn phải chịu, tôi xin
mang lấy vào thân cho đủ mức, vì lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh”
(Cl 1,24).
Đó là Giao Ước Chúa đã
lập ra từ thời ông Noe qua dấu chỉ cầu vồng xuất hiện trên trời (x St 9,13: Bài
đọc năm lẻ). Hình cầu vồng làm cho ta liên tưởng đến cây cung của Đavid giương
lên và chỉ cần dùng một trong năm viên sỏi, cậu đã hạ gục tướng Gôlyat đang dẫn
đoàn quân Philitinh tấn công dân tộc Do Thái (x 1Sm 17). Và cầu vồng cong giống
cây cung của Đavid giương lên là dấu mạc khải về ý nghĩa và hiệu quả cây Thập
Giá giương cao Đức Giêsu trên đồi Sọ, nhưng chính lúc ấy Ngài hạ gục thần chết
do Satan chỉ huy. Tội các môn đệ tranh quyền mà chẳng ai tranh nhau phục vụ Tin
Mừng đã di căn đến nhiều người Công Giáo, nên thánh Giacôbê Tông Đồ phải lên
tiếng cảnh cáo không được trọng người giàu mà khinh kẻ nghèo, ông nói: “Nơi anh em hội họp, anh em chỉ chú ý mời
người giàu lên chỗ danh dự, còn kẻ nghèo thì anh em lại nói: “Đứng đó”, hoặc
“ngồi dưới chân tôi”! Như thế là trái với cách cư xử của Thiên Chúa, Ngài chọn
kẻ nghèo khó để họ trở nên giàu có về Đức Tin và thừa hưởng Vương quốc Người đã
hứa cho những ai yêu mến Người. Anh em phải biết rằng: Chính hạng người giàu
lôi anh em ra tòa án, chẳng phải là họ đã xúc phạm đến danh thánh cao đẹp mà
anh em đã được mang. Anh em hãy làm điều tốt, đặt Lời Kinh Thánh đứng hàng đầu:
Phải yêu người thân cận như chính mình” (x Gc 2,1-9: Bài đọc năm chẵn).
Vậy ai theo Đức Giêsu
mà không chu toàn Giao Ước Ngài lập trên núi Sọ, tức là không cộng tác với Ngài
để phục vụ Tin Mừng trong gian khổ, là nhúng tay vào việc đổ máu đồng loại (x
Cv 20,26-27). Đó là chủ ý phạm điều răn thứ
năm: không được giết người, bởi vì ngay thời ông Noe, Chúa đã không cho
phép xâm phạm đến sự sống đồng loại, dù mọi sinh vật Chúa tặng ban để làm lương
thực, nhưng không được ăn máu nó, vì máu là dấu sự sống Chúa ban, mọi người
phải tôn trọng (x Lv 17,11 ; Dnl 12,23 ; St 9,4-5: Bài đọc năm lẻ). Kẻ nào giết
người, hãy nhớ rằng “từ trời xanh Chúa đã
nhìn xuống cõi trần” (Tv 102/101,20b: ĐC năm lẻ), và “Ngài nhận lời kẻ nghèo hèn kêu xin” (Tv 34/33,7a: ĐC năm chẵn).
Một bé gái ba tuổi đã làm trọn nhiệm vụ mục tử, nêu gương
cho hàng giáo sĩ trong Hội Thánh, đã được lãnh nhận quyền vương đế :
Vào lúc 12giờ 45 ngày
23 tháng 12 năm 2011, tại thị trấn Long Hải, huyện Long Điền, Bà Rịa Vũng Tầu,
bé gái Đặng Ngọc Minh Tâm ba tuổi, sinh ngày 10-02-2009, đang ru em Đặng Tấn
Đạt một tuổi, sinh ngày 06-01-2011, trên chiếc võng giăng dưới gốc cây trâm.Thình
lình một cơn gió mạnh thổi đến làm vỡ tổ ong vò vẽ lớn trên cây trâm. Thế là
trên 100 con ong độc bay tán loạn, và đáp xuống bu vào hai chị em, Tâm và Đạt,
cô chị lấy thân mình che lấp em, nên cả một đàn ông bu vào bé Tâm, chích vào
đầu và lưng bé 64 mũi nọc độc, làm bé thét lên: “Mẹ ơi đau quá!” Rồi ngất đi!
Vừa lúc ấy bà mẹ vừa về đến nhà sau khi chở cô chị đến trường học, bà mới vắng
nhà có 10 phút, thấy con mình bị đàn ong bù vàng đầu,bà vội ôm hai bé đưa vào
bệnh viện, nhưng 8 giờ sau đó bé Tâm qua đời!
THUỘC LÒNG
Để làm chứng cho chân lý, mỗi người phải nói được như thánh
Phaolô: “Tôi sống, nhưng không phải là
tôi, mà là Chúa Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20).
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH