CON
NGƯỜI MUỐN GIỐNG CHÚA
PHẢI ĐƯỢC CHÚA GIÊSU TÁI SINH
Ông Phêrô, thủ lãnh
Hội Thánh đã nhận ra điểm giáo lý qua truyện lụt Hồng thủy thời Noe báo trước
loài người muốn được sống hạnh phúc vĩnh cửu, thì phải được tái sinh nhờ lãnh
Bí tích Thánh Tẩy, để dung thân trong Tầu Noe mới là Hội Thánh Chúa Kitô (x 1Pr
3,20-22).
Xưa kia chỉ có những
người trong Tầu Noe được sống. Thế mà ngày nay nhiều người Công Giáo đi dự Lễ
không muốn vào Nhà Thờ là Tầu Noe mới, nhất là khi trong Nhà Thờ còn trống
nhiều chỗ mà cứ đi Lễ “ôm”, giữ Đạo “gốc”, thì làm sao mà được Chúa ban sự sống.
Vì thời ông Noe, ai ở ngoài tầu là chết hết.
Thực vậy, những chi
tiết trong Bài đọc (năm lẻ) đã báo trước về đời sống Hội Thánh Chúa Kitô.
1/ ÔNG NOE THẢ CHIM BỒ CÂU RA, khi nó bay trở về, mỏ
công ngành lá ô-liu tươi (x St 8,11 : Bài đọc năm lẻ).
- Con bồ câu đó là hình ảnh Mẹ Maria, khuôn mẫu Hội Thánh,
là Hiền Thê Chúa Kitô. Vì thế sách Diễm ca ba lần dùng từ “chim bồ câu” để diễn
tả người tình (Dc 1,15 ; 2,14 ; 4,1), chỉ về Hội Thánh là Hiền Thê của Chúa
Kitô (x 2Cr 11,2).
- Ngành ô-liu non tươi chỉ về Chúa Kitô. Vì thế trong Thánh Lễ
Truyền Dầu ngày Thứ Năm Tuần Thánh đã làm Phép Dầu ô-liu để chỉ về Chúa Kitô.
Dầu này được dùng thánh hiến người lãnh Bí tích Thánh Tẩy, Thêm Sức và Truyền
Chức hoặc thánh hiến Bàn Thờ.
Như thế bồ câu công
ngành ô-liu non đưa về tầu Noe là dấu chỉ Mẹ Maria cũng như Hội Thánh đưa Chúa
Giêsu Phục Sinh đến để tái sinh con người, và giáo dục, nuôi dưỡng họ trong Tầu
Noe mới.
2/ TẦU NOE MẮC CẠN TRÊN NÚI, ông Noe mở cửa tầu
lập bàn thờ kính Chúa, và được Chúa chúc phúc cho môi trường sống tràn đầy hạnh
phúc (x St 8,20-22 : Bài đọc năm lẻ). Đó là dấu chỉ chúng ta nhờ nước Bí tích Thánh Tẩy phát xuất
từ nước đổ xuống từ tim Chúa Giêsu bị đâm, để đưa ta vào Hội Thánh mới được
sống bình an, và hằng ngày ta được hiệp dâng Thánh Lễ theo lệnh Chúa Giêsu
truyền (x 1Cr 11,23-24), hơn tám người vì nước lụt Hồng Thủy được đưa vào tầu
Noe dung thân. Ơn ta lãnh nhận trong Thánh Lễ là được phúc trực tiếp nghe Chúa
Giêsu giảng dạy (x Dt 1,1-2) và được ăn
Chúa Giêsu Phục Sinh mới được sống hạnh phúc dồi dào muôn đời trong Chúa
Giêsu (x Ga 6,22-58 ; 10,10). Và ta lại
được canh tân cách ăn nết ở của mình, sống đẹp lòng Chúa và làm vui lòng nhiều
người, đúng như lời thánh Giacôbê khuyên dạy : “Mỗi người phải mau nghe, đừng vội nói, và khoan giận, vì khi nóng giận,
con người không thực thi đường lối công chính của Thiên Chúa. Vì vậy, anh em
hãy giũ sạch mọi điều ô uế và mọi thứ độc ác còn lan tràn ; hãy khiêm tốn đón
nhận lời đã được gieo vào lòng anh em ; lời ấy có sức cứu độ linh hồn anh em.Anh em hãy đem Lời ấy ra thực hành, chứ đừng nghe suông mà lừa dối chính
mình. Thật vậy, ai lắng nghe Lời Chúa mà không thực hành, thì giống như người
soi gương thấy khuôn mặt tự nhiên của mình. Người ấy soi gương rồi đi, và quên ngay
không nhớ mặt mình thế nào. Ai
cho mình đạo đức mà không kiềm chế miệng lưỡi, là tự dối lòng mình, vì đó chỉ
là thứ đạo đức hão. Anh emhãy có lòng đạo đức tinh tuyền và không tỳ ố trước mặt Thiên Chúa Cha, là
thăm viếng cô nhi quả phụ lâm cảnh gian truân, và giữ mình cho khỏi mọi vết nhơ
của thế gian.” (Gc 1,19-27 : Bài đọc năm chẵn).
Vậy mỗi khi ta được
hiệp dâng Thánh Lễ với Hội Thánh, là mỗi lần Chúa tái tạo ta nên hoàn hảo hơn.
Chân lý này ta tìm thấy qua phép lạ Đức Giêsu chữa lành người bị mù (x Mc
8,23-26 : Tin Mừng):
- Đức Giêsu đưa anh mù
ra khỏi làng, để Ngài chữa lành. Ngài cho anh về nhà và dặn : “Đừng vào làng”
(Mc 8,25-26 : Tin Mừng). Lệnh này xem ra thật vô lý, vì cho về nhà mà lại không
được vào làng, thì nhà ở đâu? Nhưng ta biết Chúa cứu ai là Ngài muốn họ được về
nhà của Ngài là Hội Thánh để về Thiên Đàng, chứ không trở về nếp sống cũ nơi
thế gian. Vì thế lệnh ấy là dấu chỉ ai đã thuộc về Chúa Kitô, thì không còn
thuộc về thế gian nữa, như Đức Giêsu thưa với Chúa Cha : “Con đã truyền lại cho họ Lời của Cha, và thế gian đã ghét họ, vì họ
không thuộc về thế gian, cũng như Con đây không thuộc về thế gian. Con không
xin Cha cất họ khỏi thế gian, nhưng xin Cha gìn giữ họ khỏi ác thần.Họ không
thuộc về thế gian cũng như Con đây không thuộc về thế gian” (Ga 17,14-16).
-
Lần thứ nhất, Đức Giêsu nhổ nước miếng vào mắt anh, đặt tay trên anh và hỏi: "Anh có thấy
gì không? "Anh ngước mắt lên và thưa: "Tôi thấy người ta, trông họ
như cây cối, họ đi đi lại lại." (Mc 8,23-24 : Tin Mừng). Đó là dấu xưa
kia Chúa dùng nước lụt Hồng thủy để thanh tẩy, tiêu diệt hết mọi loài trên toàn
cõi địa cầu, trừ tám người trong gia đình ông Noe được đưa vào tầu, thì sự sống
của gia đình này mới được bảo tồn. Nhưng sự sống ấy chỉ là sự sống của loài thụ
tạo như cây cối. Vì thế người mù vừa
được Đức Giêsu mở mắt thưa với Ngài : “Tôi
thấy người ta trông họ như cây cối, họ đi đi lại lại”. Chẳng thế mà tác giả
sách Giảng viên nói : “Thiên Chúa muốn
thử thách con người và cho họ thấy chính
mình chỉ là thú vật mà thôi.Quả thế, con người và thú vật đều
cùng chung một số phận : bên này chết, bên kia cũng chết ; đôi bên đều có sinh
khí như nhau. Con người chẳng có gì hơn thú vật, bởi vì mọi sự chỉ là phù vân”
(Gv 3,18-19). Vì thế thánh Phaolô lặp lại lời tác giả sách Sáng thế ghi lại
việc Thiên Chúa tạo dựng ông Adam : “Con người đầu tiên là Adam được dựng nên
thành một sinh vật” (St 2,7 = 1Cr 15,45a).
- Lần thứ hai, Đức Giêsu đặt tay
trên mắt anh mù, anh trông thấy rõ và được khỏi hẳn bệnh, anh thấy tỏ tường mọi
sự (x Mc 8,25 : Tin Mừng). Đó là dấu chỉ khi ta được kết hợp với Chúa Giêsu
Phục Sinh qua Bí tích Khai Tâm (Thánh Tẩy, Thêm Sức, Thánh Thể), thì ta được
đồng hóa với Chúa Giêsu cùng một xương thịt, cùng một sự sống, vì ý định muôn
thuở của Thiên Chúa muốn dựng nên loài người hoàn hảo trong Chúa Giêsu mà thôi
(x Ep 1,3-14 ; Dt 2,11 ; Ga 6,57 ; Gl
2,20). Do đó lần thứ II, Đức Giêsu đặt tay trên anh mù làm cho con người anh
được hoàn hảo hơn lần thứ I. Bởi thế lời cầu của Hội Thánh dâng lên Chúa trong
Thánh Lễ Thứ Năm sau Chúa Nhật 4 Phục Sinh : “Lạy Chúa, Chúa đã tỏ lòng từ bi nhân hậu mà cứu chuộc con người và nâng lên địa vị cao sang hơn tình trạng nguyên
thủy ; xin nhớ lại công trình kỳ diệu này và giúp chúng con trung thành luôn
mãi với ơn tái sinh Chúa đã ban”. Vì ơn cứu độ Chúa ban cho ta chỉ được
hoàn hảo theo thời gian : đời này Ngài giúp ta hiểu và thực hành Lời Chúa ; khi
lìa đời linh hồn được Chúa đưa về Thiên Đàng, xác còn mục nát nơi trần thế. Đến
ngày cánh chung, Chúa cho hồn xác ta được phục sinh giống Chúa Kitô. Thánh
Gioan Tông Đồ nói : “Hiện giờ chúng ta là
con Thiên Chúa ; nhưng chúng ta sẽ như thế nào, điều ấy chưa được bày tỏ. Chúng
ta biết rằng khi Đức Kitô xuất hiện, chúng ta sẽ nên giống như Người,vì Người thế
nào, chúng ta sẽ thấy Người như vậy” (1Ga 3,2). Nói cách khác, “Cựu
Ước là nụ, Tân Ước là bông, cánh chung mới có trái”. Niềm vui ơn cứu độ
này, mỗi ngày ta được ở trên Núi Thánh của Chúa để dâng Lễ Tạ Ơn : “Lạy Chúa, ai được ở trên Núi Thánh của Ngài”
(Tv 15/14, 1b : ĐC năm chẵn). Núi Thánh của Chúa Kitô là núi Sọ, nơi Ngài khởi
sự dâng Lễ, và mời gọi ta hiệp dâng để cùng cất lời cầu : “Lạy Chúa, con sẽ dâng lễ tế tạ ơn Ngài” (Tv 116/115,17a : ĐC năm
lẻ). Và chúng ta mượn lời cầu của thánh Tông Đồ để thưa cùng Chúa : “Xin Thân Phụ Đức Giêsu Kitô,Chúa chúng ta,
soi trí mở lòng cho chúng ta thấy rõ đâu là niềm hy vọng, mà ơn Người kêu gọi
đem lại cho chúng ta” (Ep 1,17-18 : Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Sự an bài (của Chúa) cho muôn thời được viên mãn là thâu
họp vạn vật dưới một đầu một mối trong Đức Kitô, vật ở trời cao, vật nơi dương
thế
(Ep 1,10).
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH