Khi
lên 18 tuổi, nhân đọc một bài báo nói về cái chết của Ðức Cha Jean
Cassaigne tại trại phong Di-Linh, cậu Chung cảm thấy cuộc sống đó quá
tốt đẹp và vô tình Ðức Cha Jean Cassaigne đã trở thành thần tượng của
cậu. Khi nhắc lại đoạn đời đó, cha Chung cho biết là ngài được rao giảng
Tin Mừng bằng đời sống, chứ không phải bằng lời nói. Từ đó cậu Chung có
ý nguyện học làm bác sĩ để phục vụ bệnh nhân phong như Ðức Cha Jean
Cassaigne.
Linh
mục Augustinô Nguyễn Viết Chung nguyên là một bác sĩ Phật giáo, chuyên
môn về Da Liễu. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình Phật giáo và chính
bản thân Cha là một Phật Tử. Thế nhưng rồi, niềm tin vào Đức Kitô mãnh
liệt đã lôi cuốn cuộc đời của chàng để rồi chàng trở thành linh mục của
Chúa vào ngày lễ truyền tin 25.3.2003. Ngày hồng phúc này, Giáo hội trao
tác vụ Linh mục cho thầy Augustinô Nguyễn Viết Chung qua lễ đặt tay của
Giám mục Giuse Vũ Duy Thống tại nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp Sài gòn.
Và
rồi, sau ngày lãnh sứ vụ linh mục, Cha Augustino đã dấn thân vào công
cuộc truyền giáo bằng cả tấm lòng của mình. Những nơi nghèo, những nơi
cưu mang những mảnh đời bất hạnh không nơi nương tựa đều thấy thấp
thoáng hình ảnh của Cha.
Bản
thân tôi, may mắn được biết đến Cha và gặp Cha trong thời gian Cha phục
vụ anh chị em ở Mai Hòa. Với tất cả tấm lòng, tuần nào cũng thế, Cha
đều hiện diện với anh chị em bệnh nhân và cùng với các nữ tử Bác Ái Vinh
Sơn để chăm lo sức khỏe thể xác lẫn tinh thần và nhất là ban Bí Tích
cho anh chị em bệnh nhân. Nếu không cẩn thận, rất dễ nhận ra người ơn
của Mai Hòa là bệnh nhân ở trong đó bởi đơn giản một hình ảnh gầy guộc
nhỏ luôn ở cạnh bên bệnh nhân.
Một
thời gian dài phục vụ ở Mai Hòa, vâng lời Bề Trên, Cha Augustino đã lên
miền ngược để sống với anh chị em dân tộc thiểu số. Máu truyền giáo
cũng như bản chất yêu thương người nghèo sẵn có trong Cha để rồi Cha
không chỉ hội nhập nhưng Cha đồng thân đồng phận với những mảnh đời
nghèo. Giản đơn rằng trong người của Cha Chung giờ đây đã quá nặng mùi
chiên.
Điều
mà những người thân quen dễ nhận ra nhất nơi Cha đó là Cha không chỉ
nặng mà nhiễm cả mùi chiên, máu chiên vào trong người của Cha rồi. Được
biết cách đây 4 năm, căn bệnh phổi trong người của Cha trở chứng làm cho
Cha ngày thêm mệt mỏi, như người khác, Cha có thể về Nhà Mẹ để nghỉ
ngơi an dưỡng hay có thể đến cộng đoàn nào đó để nghỉ ngơi. Nhưng không,
tấm lòng miệt mài say mê truyền giáo và sống chết với người dân tộc
không làm Cha thay đổi chí khí và ý chí. Vẫn cứ ngày ngày dong duỗi bụi
trần của vùng đất nghèo Kontum mà ở.
Lần
gặp sau cùng giữa tôi với Cha là bữa cơm trưa đạm bạc. Sức khỏe yếu nên
Cha đã dùng bữa trưa chỉ với nửa tô hủ tiếu xoàng. Anh và vị ân nhân
hết sức đặc biệt và lặng thầm cùng chung chia với Cha tô hủ tiếu như
chung chia tấm lòng với người mục tử thân thương. Chia tay Cha rồi nhưng
hình bóng gầy guộc nhỏ của Cha vẫn còn đâu đó. Giản đơn rằng đàng sau
tấm thân gầy guộc nhỏ đó lại ẩn chứa một tấm lòng bao dung và bao la của
người mục tử nhân lành.
Người
ta vẫn thường nói với nhau cái tên gắn liền với thân phận. Và, có lẽ
điều này rất đúng và quá đúng với con người mang tên Viết Chung.
Viết
Chung nghĩa là viết cả cuộc đời mình và không chỉ viết riêng mà viết
chung cho những mảnh đời bất hạnh bằng nét đẹp của tình yêu Giêsu, của
trái tim mục tử nhân lành nơi Cha.
Giờ
này, Cha đã ra đi rồi, ắt hẳn Cha không cần những lời ca tụng vì những
lời ca tụng chẳng thêm gì cho Cha. Nếu như muốn vinh vang và ca tụng
chắc có lẽ Cha đã tiếp tục đi theo con đường bác sĩ để dễ kiếm tiền và
dư kiếm tiền như bao người khác chứ không đi theo con đường theo Chúa
đầy vất vả và chông gai và nhất là đời linh mục của Cha lại còn nghèo
mãi.
Bản
thân tôi cũng chẳng ca tụng Cha, đơn giản giờ này không phải là giờ ca
tụng nhưng giờ này là giờ lắng đọng nhất ta cùng nhìn lại những ơn lành
kỳ diệu mà Thiên Chúa đã thực hiện trên đời Cha. Giờ này, cùng với Cha,
ta tạ ơn Chúa vì biết bao nhiêu hồng ân mà Thiên Chúa đã thêu dệt trên
đời Cha để Cha Viết Chung cái tình yêu mang tên Giêsu đến cho những
người Cha gặp gỡ.
Xin
Cha thương cầu nguyện để khi chúng con nhớ đến Cha là nhớ đến hình ảnh
của vị mục tử nặng mùi chiên để rồi chúng con cũng nhiệt tình lên đường
tiếp bước con đường truyền giáo mà Cha đã đi. Xin cho đời con trở thành
cây viết để viết nên những nét đẹp, viết nên tình yêu Giêsu cho những ai
chúng con gặp gỡ.
2
tháng 10 ngày, vị mục tử nhân lành đã đặt tay ban Thánh Chức Linh Mục
đã về nhà Cha. Và hôm nay, 70 ngày sau, người thụ nhân lãnh sứ vụ cũng
đã đi theo vị truyền chức cho mình.
Ra
đi là đau đớn, ra đi là mất mát, ra đi là thương tiếc nhưng trong niềm
tin, giờ đây Cha Augustino và Đức Cố Giám mục Giuse Thông Vi Vu đã có
một chỗ trong Nhà của Thiên Chúa. Cha và Đức Cha đi trước và rồi một
ngày nào đó chúng con cũng theo sau. Điều mà chúng con cần và tha thiết
nài xin đó là khi Cha Augustino và Đức Cố Giuse Thông Vi Vu ở gần Nhan
Thánh Chúa, xin nhớ đến con kẻ có tội và cầu nguyện cho con để mai ngày
chúng con cũng được hưởng tôn nhan Chúa cùng Đức Cha Giuse và Cha
Augustino.
Xin Cha thương cầu nguyện cho chúng con.
Người Giồng Trôm