CN IV PS / A
Bài đọc 1: (Cv 2: 14a, 36-41)
Bài đọc 2: (1 Pr 2: 20b-25)
Tin Mừng: (Ga 10: 1-10)
Đức Giêsu đã ví mình là cửa chuồng chiên: “ Tôi là cửa cho chiên ra vào.” và
“ Ai đi qua cửa mà vào, người ấy là mục
tử, còn “ Ai không đi qua cửa mà vào ràn chiên , nhưng trèo qua lối khác mà
vào, người ấy kẻ trộm, kẻ cướp.” Như thế Đức Giêsu là mục tử chân chính và là cửa
chuồng chiên.
Cửa là lối đi ra vào. Người mục tử chân chính hiên ngang đi qua cửa mà vào,
còn kẻ trộm thì lén lút trèo tường. Cửa chuồng chiên là lối ra vào duy nhất để
đến với đàn chiên. Để đến với đàn chiên, hình ảnh của dân Thiên Chúa, phải đi
qua Đức Giêsu, cửa chuồng chiên. Không còn cách nào khác để đến với dân Chúa, đến
với Nước Thiên Chúa, đến với Giáo Hội và đến với sự sống khi không đi qua cửa
chuồng chiên Giêsu. Ai không đi qua môi trường sống tuyệt đối duy nhất là cửa
chuồng chiên Giêsu, sẽ bị hư mất và lạc hướng. Chỉ có môi trường ấy, con người
mới thực sự có tự do, sự sống và phát triển hoàn hảo: “ Phần tôi, tôi đến cho
chiên được sống và sống dồi dào.” Như thế, cửa Giêsu là cửa cứu chuộc, cửa đem
lại sự sống cho con chiên. Nhưng ai là mục tử chính hiệu để được người giữ cửa
là Chúa Cha mở cho vào?
Đức Giêsu đã phân biệt hai loại mục
tử: mục tử chính hiệu và mục tử giả hiệu. Những mục tử giả hiệu không phải là
chủ chiên, nên không thể đi qua cửa chuồng chiên mà vào, nên phải trèo qua lối
khác. Họ là kẻ trộm, kẻ cướp. Họ là người làm thuê, vì không phải là mục tử và
vì chiên không thuộc về họ, nên khi thấy sói đến họ bỏ chiên mà chạy. Sói vồ lấy
chiên và làm cho chiên tán loạn. Họ là những người đến trước Đức Giêsu: “ Mọi kẻ
đến trước tôi đều là trộm cướp.” Ở đây,Đức Giêsu không ám chỉ những kẻ đến trước
Ngài là các ngôn sứ vào thời Cựu Ước, nhưng là các đầu mục Do Thái gồm các kinh
sư, người Pharisiêu, các tư tế phục vụ Đền
thờ. Họ vô trách nhiệm trước hiểm nguy của đàn chiên. Họ bị Đức Giêsu quở trách
là bọn đạo đức giả, cản trở người khác tìm đến Nước Thiên Chúa. Họ tham lam, ăn
ở bất công, phục vụ ý riêng của mình và đã từng giết hại nhiều vị ngôn sứ chân
chính. Họ thường tự hào là những mang lại cho con người sự hiểu biết về thần
linh.
Ngược lại, người mục tử duy nhất, nhân lành đó là Đức Giêsu, như lời Ngài
khẳng định: “ Tôi chính là Mục Tử nhân lành.” Vị Mục Tử ấy “ hy sinh mạng sống mình cho đàn chiên.” Đức Giêsu đã thể hiện sứ
vụ mục tử của mình qua việc hy sinh quên mình để chỉ nghĩ đến đàn chiên, sẵn
sàng chịu chết trên Thập giá để đền tội thay cho đàn chiên, đi khắp nơi để rao
giảng Tin Mừng cứu độ. Tất cả vì đàn chiên để “ chiên được sống và sống dồi
dào.” Cuộc sống dồi dào ấy không phải chỉ là cuộc sống đời đời mai sau mà còn
là cuộc sống ở thế gian này nữa.
Theo Đức Thánh Cha Phanxicô, người mục tử lý tưởng là người gần gũi với dân
chúng, là người cha, người anh em với sự hiền dịu, kiên nhẫn và thương xót; là
người yêu sự khó nghèo nội tâm trước mặt Thiên Chúa cũng như sự khó nghèo bên
ngoài như đơn sơ, khắc khổ trong cuộc sống; là những người không có tâm lý ông
hoàng; là những người không tham vọng và là các phu quân của Giáo Hội; là những
người có khả năng thức tỉnh đàn chiên được giao phó, và quan tâm duy trì sự hiệp
nhất, canh giữ đàn chiên, chú ý đến các hiểm nguy có thể đe dọa đàn chiên, nhất là làm cho niềm hy vọng lớn lên. Người
mục tử có ba vị trí trong đàn chiên: Ở đàng trước để dẫn đường, ở giữa để duy
trì sự hiệp nhất và giữ vững tinh thần của đàn chiên, ở đàng sau để tránh cho
chiên khỏi đi tụt hậu và tạo điều kiện cho đàn chiên đánh hơi hầu tìm ra một hướng
đi mới.
Tấm gương Mục Tử nhân lành Giêsu là tấm gương cho các mục tử hôm nay noi
theo để phục vụ đàn chiên của Hội Thánh qua việc hăng say rao giảng Tin Mừng Nước
Trời và phục vụ con người.