CN
IV PS / C CHÚA CHIÊN LÀNH
Bài đọc 1: (Cv 13:14,43-52)
Bài đọc 2: (Kh 7:9,14-17)
Tin Mừng: (Ga 10:27-30)
Sau khi nghe Chúa Giêsu tự giới thiệu: Tôi là cửa cho chiên ra vào...Tôi
chính là Mục Tử nhân lành..Tôi biết chiên của tôi và chiên của tôi biết tôi,
như Chúa Cha biết tôi và tôi biết Chúa Cha. Những người Do thái chia rẽ nhau vì
những lời đó. Nhiều người trong nhóm họ thì bảo: “Ông ấy bị qủy ám và điên
khùng rồi! Nghe ông ấy làm gì!” nhưng kẻ khác lại bảo: “Người bị quỷ ám đâu có nói được
như vậy! Quỷ có thể mở mắt cho người mù được sao!”. Thế rồi, nhân dịp lễ Cung
Hiến Đền Thờ, khi thấy Chúa Giêsu đi đi lại lại trong Đền Thờ, tại hành lang
Salômon, họ vây quanh Ngài và hỏi: “Ông còn để lòng trí chúng tôi phải thắc mắc
cho đến bao giờ? Nếu ông là Đấng Kitô, thì xin nói công khai cho chúng tôi biết.”
Đức Giêsu đáp: “Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông
không tin. Những việc tôi làm nhân danh Cha tôi, những việc ấy chứng minh cho
tôi. Nhưng các ông không tin, vì các ông không thuộc về đàn chiên của tôi.
Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng và chúng theo tôi.”
Nghe nói thế, Người Do thái lại lấy đá ném Đức Kitô,
không phải những việc tốt đẹp Ngài làm, nhưng vì họ không tin Ngài là Con Thiên Chúa. Vậy tin là yếu
tố quyết định thuộc về đàn Chiên của Mục Tử Nhân lành là Đức Kitô. Nhưng con
chiên biết Mục Tử Nhân Lành là Đấng nào để nghe và đi theo?
Khác với người làm thuê, vì đàn chiên không thuộc về họ, nên khi thấy sói đến,
họ bỏ chiên mà chạy thoát thân, họ lo mạng sống của họ hơn mạng sống của đàn
chiên, vì thế đàn chiên hoảng loạn, sói vồ lấy chiên. Là Mục Tử Nhân Lành, Chúa
Giêsu biết từng con chiên, hết lòng yêu thương chúng, chăm sóc và bảo vệ đàn
chiên, hy sinh mạng sống vì đàn chiên, đi tìm những con chiên lạc, đem về đàn
những con chiên chưa thuộc về đàn. Đấng Mục Tử ấy có quyền ban cho con chiên sự
sống đời đời, không ai cướp chúng khỏi tay người chủ chăn, vì chúng được Chúa
Cha ban cho Mục Tử Nhân Lành, chúng lớn
hơn tất cả và không ai cướp được khỏi tay Chúa Cha.
Sau mẻ cá lạ lùng ở Biển Hồ Tibêria, Chúa Giêsu đã giao nhiệm vụ cho ông Phêrô
là chăm sóc và chăn đắt đàn chiên của Ngài. Từ đó đến nay, nhiệm vụ mục tử của
Giáo Hội vẫn mãi là nhiệm vụ hàng đầu. Nhiệm vu ấy không chỉ dành riêng cho những vị được lãnh bí
tích đặc biệt, mà còn là nhiệm vụ của mỗi tín hữu nói chung qua môi trường xã hội
và gia đình của mình. Dù ở địa vị nào, tất cả chúng ta đều là con chiên của Đức
Kitô, nghĩa là: biết, nghe và đi theo Ngài. Biết sẽ quyết định cho việc nghe và
đi theo. Chúng ta biết Chúa bằng niềm tin; với niềm tin, chúng ta nghe Lời
Ngài, nghe lời giáo huấn của Giáo Hội, nghe tiếng nói của lương tâm; một khi đã
tin Thiên Chúa, đã nghe Lời Ngài, thì chúng ta sẽ đi theo Ngài qua cách sống và
hành động. Chu toàn nhiệm vụ cho chính mình chưa đủ, chúng ta còn phải có nhiệm
vụ đưa những con chiên lạc về đàn, đem những con chiên chưa thuộc về đàn quy tụ
thành một đàn chiên duy nhất của một chủ chăn. Tiên tri Êdêkien đã cảnh báo những
hình ảnh tiêu cực của người chăn thuê đội lốt mục tử trong thời Cựu Ước: “Khốn
cho các mục tử Ítraen, những kẻ chỉ biết lo cho mình! Nào mục tử không phải
chăn dắt đàn chiên sao? Sữa các ngươi uống, len các ngươi mặc, chiên béo tốt
thì các ngươi giết, còn đàn chiên lại không lo chăn dắt. Chiên đau yếu, các
ngươi không làm cho mạnh; chiên bệnh tật, các ngươi không chữa cho lành; chiên
bị thương, các người không băng bó; chiên bị lạc, các ngươi không đưa về; chiên
bị mất, các ngươi không chịu đi tìm.” (Ed 34:2-4)
Ước gì những ai đã và sẽ biết, nghe và đi theo Mục Tử
Nhân lành, sẽ được an tâm vững dạ mà ca
tụng rằng: “Chúa là mục tử chăn dắt tôi. Tôi chẳng thiếu thốn gì.”