CN XXX TN / B
Bài đọc 1: (Gr
31:7-9)
Bài đọc 2: (Dt
5:1-6)
Tin Mừng: (Mc
10:46-52)
Thời Đông Tấn có ba nhân vật nổi
danh: Hằng Huyền, Ân Trọng Kham và Cố Khải Chi. Hằng Huyền tinh thông kinh sử,
võ nghệ song toàn, được bổ nhiệm làm Thứ Sử đất Giang Châu. Ân Trọng Kham là
người có học vấn lại hiếu thuận với cha mẹ. Khi cha bệnh, ông phụng dưỡng cha
ngày đêm; vì đêm không ngủ được, nên bị mù một mắt, và được làm Tham Quân trong
phủ Hằng Huyền. Cố Khải Chi là một họa sĩ nổi tiếng. Ba người rất tâm đầu ý hợp,
nên kết làm bằng hữu. Ba người thường cùng nhau xử kiện, chiều về cùng uống rượu
giao đàm, bàn chuyện thị phi trong nha.
Một hôm, ba ông bàn luận một vấn
đề: “ Ở vào hoàn cảnh nào mới gọi là nguy hiểm nhất?” Hằng Huyền cho rằng: “Đầu
giáo vo gạo, mũi kiếm thổi cơm.” Mọi người thấy chưa có gì nguy hiểm. Ân Trọng Kham
suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cụ già trăm tuổi, đu cành khô.” Tất cả vẫn chưa cho
là nguy hiểm lắm. Cố Khải Chi suy nghĩ cả nửa buổi mà chưa nghĩ ra được điều
chi. Có một vị Tham Quân thấy Ân Trong Kham bị mù mất một mắt nên xúc cảnh sanh
tình buột miệng nói: “ Người mù cỡi con ngựa chột trong đêm tối, chạy đến bên bờ
vực sâu muôn trượng.” Mọi người đều thừa nhận đó đúng là sự việc tối nguy hiểm.
Ân Trọng Kham kinh hãi la lên: “ Hay quá, tôi nghe mà mồ hôi lạnh toát ra.”
Qua câu chuyện Chúa Giêsu chữa
lành anh Báctimê, một người mù ăn xin ở ngoại thành Giêricô, ai trong số những
người có mặt là “ người mù cỡi ngựa chột”?
Đám đông đi theo Chúa Giêsu, nghe
Ngài giảng dạy, thấy những việc Ngài làm, nhưng họ không nhận Ngài là Đấng Mêsia,
Đấng Cứu Thế. Ho bảo Ngài là “ ông Gioan Tẩy giả, có kẻ thì bảo là ông Êlia, kẻ
khác lại cho là một ngôn sứ nào đó”. Thiếu đức tin là một thứ mù lòa còn trầm
trọng hơn cả sự mù lòa về thể chất. Và đối với anh em, những người Pharisiêu lại có thái
độ phân cách, đố kỵ đối với những người kém may mắn. Họ coi những người bệnh tật, kém may mắn
là những người tội lỗi, không đáng để cho Đức Giêsu phải quan tâm, nên họ đã
quát tháo, bịt miệng anh mù Báctimê, khi anh kêu gào lòng thương xót của Chúa. Họ
trở thành mù lòa trong tình thương xót đối đối với anh em. Họ là những nhà lãnh đạo tôn giáo, nhưng lại ngăn cản
những người tìm đến với Chúa. Họ sáng mắt nhưng không sáng lòng. Họ cỡi con ngựa
chột về đức tin vào Thiên Chúa và về lòng thương xót đối với anh em.
Chúng ta cũng trở nên mù lòa về đức
tin, khi không nhìn ra những kỳ công của Thiên Chúa, không nhận ra tình thương
của Ngài, không nhận ra biết bao ân huệ Ngài đã ban tặng cho chúng ta. Như thế,
chúng ta là những người sáng mắt nhưng lại mù lòa về đức tin;chúng ta cỡi một
con ngựa đức tin chột mắt!
Ngược lại, anh mù Báctimê không
thấy Chúa, không thấy những gì người
sáng mắt thấy. Anh mù về thể lý, nhưng anh lại sáng tâm hồn. Anh thấy nhiều điều
mà người sáng mắt không thấy. Anh may mắn có được một con ngựa đức tin có đôi mắt
sáng. Anh thấy Chúa Giêsu là Con vua Đavít, là Đấng Mêsia. Anh thấy quyền năng và
lòng thương xót của Chúa có thể chữa lành cho anh. Dù bị quát nạt im đi, nhưng
anh vẫn lớn tiếng kêu lên: “ Lạy Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!” Con ngựa
đức tin của anh đã làm cho Chúa mũi lòng: “ Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu
anh!” Tức khắc anh nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.
“Gọi anh ta lại đây!” đó là lệnh
Chúa truyền cho tất cả những ai đã tin vào Thiên Chúa. Hãy đem đến với Chúa những
ai cần tình thương xót của Ngài. Thay vì quát nạt, bịt miệng họ, hãy ân cần nói
với họ rằng: “Cứ
yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy!”