Bài đọc 1 : (1V 19:9.11-13). Bài đọc 2 : ( Rm 9:1-5). Tin
Mừng : ( Mt 14:22-33)
“ THƯA NGÀI! XIN
CỨU CON VỚI!”
Sau khi làm phép lạ hóa bánh ra
nhiều để dân chúng ăn no nê.,Đức Giêsu liền bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ
bên kia trước trong lúc Ngài giải tán đám dông vì dân chúng thấy dấu lạ Đức Giêsu
làm thì nói: “ Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian!” Đức Giêsu biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà
tôn làm vua, nên Ngài lánh mặt, đi lên núi một mình. ( Ga 6:14-15) Sau khi giải
tán đám đông, Ngài đi riêng lên núi mà cầu nguyện.Vào khoảng canh tư, Ngài đi
trên mặt nước mà đến với các môn đệ. Thấy Ngài đi trên mặt nước mà đến, các ông
tưởng là ma. Nhưng Ngài liền bảo các ông: “Cứ yên tâm,chính Thầy đây, đừng sợ!”
Ngài đã cho ông Phêrô đi trên mặt nước mà đến với Ngài, nhưng khi gặp gió thổi,và
bắt đầu chìm, ông sợ và đã la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với!” Đức Giêsu liền
đưa tay nắm lấy ông và nói: “Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi?”
“ Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại
hoài nghi?” Đó là lời Đức Giêsu khiển trách ông Phêrô hốt hoảng khi thấy gió thổi. Ông dao động giữa
tin tưởng và hoài nghi. Và đây cũng là lời Đức Giêsu khiển trách chúng ta khi
chúng ta đánh mất niềm tin vào quyền năng của Thiên Chúa. Chúng ta thường khởi
đầu một cách can đảm, nhưng lại mất hết nhiệt tình khi phải đối mặt với khủng
hoảng.
Câu chuyện giữa Đức Giêsu và các
môn đệ trên mặt biển hôm nay dẫn chúng ta đi sâu vào tình yêu của Thiên Chúa,
và sự cận kề can thiệp vào cuộc sống chúng ta khi chúng ta biết chạy đến với
Ngài khi gặp gian nan thư thách trong cuộc sống như ông Phêrô đã kêu cứu: “ Thưa
Ngài, xin cứu con với!”. Ai trong chúng ta cũng gặp phải những thử thách, những
sóng gió của cuộc sống đức tin, và luôn cần một bàn tay nắm lấy chúng ta và đặt
vào chỗ an toàn nhất. Bàn tay ấy là bàn tay yêu thương của Thiên Chúa. Đứng trước
cuộc sống đầy khổ đau, chúng ta chẳng khác nào con thuyền bập bềnh trên sóng nước
giữa biển khơi. Chúa vẫn có đó. Ngài chờ đợi để dưa cánh tay ra nâng đỡ chúng
ta như Ngài đã đưa tay nắm lấy ông Phêrô khi ông la lên: “ Thua Ngài xin cứu
con với!”
Sống đức tin có nghĩa là tín thác
vào Thiên Chúa và trông cậy vào quyền năng của Ngài. Thiên Chúa không làm thay
cho chúng ta nhưng Ngài sẽ nâng đỡ chúng ta nếu chúng ta kêu cầu Ngài. Là con
cái của Thiên Chúa, chúng ta có một mối liên hệ không thể phá vỡ được giữa
Thiên Chúa và chúng ta. Với niềm xác tín ấy, lời cầu nguyện của chúng ta phải
làm cho chúng ta trở nên nhẹ nhàng để có thể tiến bước trên những ngọn sóng của
hiểm nguy.
Đức Giêsu truyền cho các môn đệ
xuống thuyền qua bờ bên kia trước. Con thuyền tượng trưng cho Giáo Hội. Sóng gió giữa biển khơi là sự bách hại sẽ chụp xuống
trên các Kitô hữu sơ khai.Con thuyền Giáo Hội ngay từ sơ khai, cũng phải vật lộn
với phong ba bão táp. Các môn đệ, cột trụ của Giáo Hội cũng hoảng hốt lo sợ. Chỉ
khi Đức Giêsu có mặt trên thuyền, thì gió lặng ngay và nhưng kẻ ở trong thuyền
bái lạy Ngài và nói: “Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa!” Sự hiện của Chúa đủ sức
đem lại sự yên tĩnh.Trong cuộc sống chúng ta cũng thế , nếu chúng ta đặt Đức
Giêsu ở trung tâm cuộc đời mình như một sự hiện hữu đích thực và sinh động,
chúng ta sẽ được sự an bình nội tâm dù cho tư bề có sóng gió,bão táp.
Đức tin không tránh cho chúng ta
khỏi những thử thách và đau khổ. Điều mà đức tin làm được là cho chúng ta sức mạnh
để đối đầu. Người có đức tin sẽ sẽ có một suối nguồn sức mạnh và cảm hứng, đặc
biệt khi đau khổ tấn công. Không phải chúng ta gìn giữ đức tin mà chính đức tin
gìn giữ chúng ta. “ Một người với một hạt giống đức tin vào Thiên Chúa không
bao giờ đánh mất niềm hy vọng” (Gandhi)
Đức tin không gặp gian nguy, đức
tin tư mãn. Đức tin gặp gian nguy, đức tin cần giúp đỡ.Thử thách, khổ đau, thất
bại không nhận chìm Kitô hữu, nhưng cảnh tỉnh, thanh luyện niềm tin: “ Thưa
Ngài, xin cứu con với!”
LM. GIUSE TRỊNH NGỌC DANH
phaolomoi.net
Normal
0
false
false
false
EN-US
X-NONE
X-NONE