CN XVII TN / B
Bài đọc 1: (2V 4: 42-44).
Bài đọc 2: (Ep 4:1-6).
Tin Mừng: (Ga 6:1-15)
Một bà mẹ kia, sau khi đi dự tiệc được người ta đưa cho một
trái cam để ăn tráng miệng, nhưng nghĩ đến đứa con ở nhà, bà bỏ trái cam vào
túi. Thấy mẹ về, đứa con hớn hở chạy ra đón, bà liền đưa trái cam cho con. Em mừng
cám ơn mẹ và định bổ cam ra ăn. Nhưng em chợt nhớ đến bố đang đạp xích lô chịu
nắng thiêu cháy ngoài đường, em quyết định để dành trái cam lại cho bố.
Khi bố vừa về đến nhà, em cầm trái cam chạy đến với bố và
nói: “Thưa bố, chắc bố mệt lắm! Con có trái cam biếu bố ăn cho đỡ mệt.” Ông bố
vô cùng cảm động trước cử chỉ của con. Ông cám ơn con và định không nhận, nhưng
em cứ nằng nặc đòi bố ăn đi cho đỡ mệt.
Ông cầm trái cam vào nhà, ông định bổ ra cho hai cha con
cùng ăn. Nhưng ông chợt nghĩ: con mình còn bé mà còn biết cách làm cho cha mẹ
vui, sao mình không nghĩ đến người vợ đang vất vả trong bếp. Thế là ông cầm
ngay trái cam vào bếp,tươi cười nói: “Anh đi làm về, không có gì tặng em, chỉ
có trái cam này, em dùng cho đỡ mệt.”
Đám đông đi theo Chúa vì họ được nghe Ngài giảng
dạy và chứng kiến việc lạ Ngài đã làm cho những kẻ đau ốm quên cả ăn. Ngài lo
cho họ: “Ta mua đây ra bánh cho họ ăn đây?” Trước một đám đông nguyên đàn ông
không thôi đã tới khoảng năm ngàn người chưa tính phụ nữ và trẻ em. Quả là vượt
quá khả năng của các môn đệ như lời ông Philipphê đã nói: “Thưa, có mua đến hai
trăm đồng bạc bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút.” Lời Chúa nói với ông
Philipphê chỉđể thử lòng ông, nhưng cũng là một lời gợi ý cho chúng ta về nỗi
trăn trở biết quan tâm đến nhu cầu của tha nhân. Người mục tử không phải chờ
người ta phục vụ mình mà phải có tâm hồn nhạy bén để quan tâm lo lắng đến người
khác không phải để xoi mói mà để phục vụ.
Với năm chiếc bánh và hai con cá của một em
bé, Chúa Giêsu đã hóa bánh và cá cho đám đông ăn no nê mà còn thu lại được 12
thúng đầy. Từ ít ỏi Chúa đã hóa ra nhiều. Chúa không muốn đi từ không để làm ra
có bằng quyền năng của Ngài,nhưng từ cái nhỏ bé là sự đóng góp và sự cộng tác của
chúng ta để phục vụ con người. Sức con người thì không thể làm được, nhưng với
Thiên Chúa thì mọi sự đều có thể, nhưng Chúa lại không muôn đơn phương hành động
mà Chúa muốn con người cộng tác với Ngài.
Một cộng đoàn, một gia đình sống yêu thương
không phải chỉ bằng lời nói suông, nhưng bằng hành động. Chúng ta đón nhận những
ân huệ từ Thiên Chúa thì cũng phải chia sẻ với anh em, vì chúng ta được ơn kêu
gọi làm con cái Thiên Chúa. Thánh Phaolô đã khuyên: “Anh em hãy ăn ở thật khiêm
tốn, hiền từ và nhẫn nại; hãy lấy tình bác ái mà chịu đựng lẫn nhau. Anh em hãy
thiết tha duy trì sự hiệp nhất mà Thần Khí đem lại, bằng cách ăn ở thuận hòa gắn
bó với nhau.” (Ep 4: 2-3)
Chúa có thể lo lắng quan tâm đến người khác ở
chỗ này chỗ kia khi Ngài còn sống ở trần gian, nhưng sau khi về trời, thì công
việc ấy lại đòi hỏi chúng ta cộng tác bằng đôi tay, đôi chân, miệng lưỡi và con
tim của chúng ta để Ngài hành động.