CHÚA NHẬT LỄ LÁ / B
Tin Mừng lúc rước lá : (
Mc 11: 1-10).
Bài đọc 1 :
( Is 50: 4-7).
Bài đọc 2 : ( Pl 2: 6-11).
Tin Mừng : ( Mc 14:
1-72-15:1-47)
Lễ Lá là phụng vụ khai mở Tuần Thánh, một tuần lễ long trọng
nhất trong năm Phụng vụ. Tuần lễ này, trên khắp thế giới, mọi người Kitô hữu sống
lại mầu nhiệm vĩ đại về tình yêu mà Chúa Giêsu dành cho nhân loại. Qua Tuần
Thánh, chúng ta cùng dõi bước theo con đường thập giá của Chúa Giêsu. Đó là con
đường đau khổ dẫn đến cái chết ô nhục trên thập giá, nhưng lại là con đường của
tình yêu và cứu độ.
Trên đường lên Giêrusalem để ăn lễ Vượt Qua, Chúa Giêsu dẫn đầu. Các môn đệ và những người
đi theo thì kinh hoàng , sợ hãi, vì họ biết chuyện gì sẽ xảy: “ Này chúng ta
lên Giêrusalem và Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và kinh sư. Họ lên án xử
tử Người, và sẽ nộp Người cho dân ngoại. Họ sẽ nhạo báng Người, khạc nhổ vào
Người, họ sẽ đánh đòn và giết chết Người. Ba ngày sau Người sẽ sống lại.”( Mc
10: 34-34)
Khi đến gần thànhGiêrusalem, gần làng Bết-pha-ghê và
Bê-ta-ni-a, bên triền núi Ô-liu, Chúa Giêsu sai hai môn đệ : “Các anh đi vào làng
trước mặt kia. Tới nơi, sẽ thấy ngay một con lừa con chưa ai cỡi bao giờ, đang
cột sẵn ở đó. Các anh cởi dây ra và đem nó về đây.” Hai ông đem con lừa về, lấy
áo choàng của mình trải lên lưng nó, và Chúa Giêsu cỡi lên. Nhiều người cũng trải
áo của họ xuống mặt đường, một số khác lại chặt nhành, chặt lá ngoài đồng mà rải!
Người đi trước, kẻ theo sau, reo hò vang dậy: “ Hoan hô! Chúc tụng Đấng ngự đến
nhân danh Đức Chúa! Chúc tụng triều đại đang tới, triều đại vua Đavít, tổ phụ
chúng ta. Hoan hô trên các tầng trời.” (xem Mc 11:1-10)
Việc Chúa Giêsu tiến vào thành Giêrusalem với tư cách là
một vị vua là để ứng nghiệm lời tiên tri Giacaria trong Cựu Ước: “ Nào thiếu nữ
Xi-on, hãy vui mừng hoan hỉ! Hỡi thiếu nữ Giêrusalem, hãy vui sướng reo hò! Vì
kìa Đức Vua của ngươi đang đến với ngươi: Người là Đấng Chính Trực, Đấng Toàn
Thắng, khiêm tốn ngồi trên lưng lừa, một con lừa con vẫn còn theo mẹ.” ( Dcr 9:9)
Cuộc rước Vua Giêsu tiến vào Giêrusalem
thật đơn sơ, khiêm tốn. Nhưng vinh quang
ấy chỉ là một khoảng khắc thoáng qua!
Chúng ta hãy cùng theo bước Ngài đi cho đến núi Sọ để thấy
Đấng Chính Trực, Đấng Toàn Thắng đã phải trải qua một cuộc thương khó như thế
nào, để cảm nhận tình yêu của Thiên Chúa đối với con người và lòng dạ của con
người như thế nào đối với Đấng ấy.
Thời gian bước vào cuộc thương khó đang gần kề. Làm sao
khỏi xao xuyến và lo âu sợ hãi! Trong vười Ghết-sê-ma-ni, Chúa Giêsu đã bộc lộ
những cảm xúc ấy với các môn đệ: “ Tâm hồn Thầy buồn đến chết được.” Và với Cha
của Ngài: “Cha ơi! Cha có thể làm được mọi sự, xin tha cho con khỏi uống chén
này. Nhưng xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha.”
Giây phút quyết liệt đã đến. Các môn đệ vẫn cứ ngủ như
không có chuyện gì xảy ra! Còn ai tri âm tri kỷ! Thế nhưng Chúa Giêsu vẫn hiên
ngang, mạnh dạn thực thi thánh ý Chúa Cha: “ Giờ đã điểm, Này Con Người bị nộp
vào tay phường tội lỗi. Đứng dậy, ta đi nào! Kìa kẻ nộp Thầy đã tới!”
Kẻ phản thầy đầu tiên là Giuđa, một người trong Nhóm Mười
Hai: “Tôi hôn ai thì chính là người đó.” Thay vì dùng nụ hôn để tỏ lòng thương
mến thì hắn lại dùng nụ hôn để bội phản! Khi Thầy bị bắt, các môn đệ đã ba chân
bốn cẳng chạy trốn hết. Đó cũng là kế hoạch của Thiên Chúa! Nếu các môn đệ đều
bị bắt , cùng chung số phận với Thầy thì coi như chương trình của Thầy bị tan vỡ!
Họ chẳng tha ai nếu có liên lụy với Thầy. Bằng chứng là họ túm được một thanh
niên chẳng liên quan gì đến Thầy mà đã phải vứt cả áo mà chạy thoát thân.
Sau khi bắt được Chúa Giêsu, họ điệu Ngài đến các vị thượng
tế. Tất cả thượng tế, kỳ mục và kinh sư đều có mặt ở đó. Bấy giờ các thượng tế
và toàn thể Thượng Hội Đồng tìm những lời chứng để buộc tội Ngài, nhưng toàn là
những chứng gian, bịa đặt. Chúa Giêsu vẫn giữ im lặng. Nhưng khi vị thượng tế hỏi:
“Ông có phải là Đấng Kitô, Con của Đấng Đáng Chúc Tụng không?” Chúa Giêsu xác
nhận: “Phải, chính thế.” Số phận Ngài bị
kết án chỉ vì nói lên sự thật. Vị thượng tế xé áo mình ra, và tất cả đều lên án
Ngài đáng chết vì tội phạm thượng. Thế là một số bắt đầu khạc nhổ vào Ngài, bịt
mắt Người lại, vừa đánh đấm Người vừa nói: “ Hãy nói tiên tri đi!” Và bọn lính
canh túm lấy người mà tát túi bụi.
Tiếp đến, ứng nghiệm lời Chúa nói với ông Phêrô: “ Hôm
nay, nội đêm nay, gà chưa kịp gáy hai lần, thì chính anh, anh đã chối Thầy đến
ba lần.” Và ông đã thề thốt với Thầy: “ Dầu có phải chết với Thầy, con cũng
không chối Thầy.” Tất cả các môn đệ cũng nói như vậy. Nhưng tất cả đã bỏ trốn
đi hết. Và Phêrô thề sống thề chết với Thầy bây giờ lại ba lần thề: “ Tôi thề
là không biết có người các ông nói đó!” Sực nhớ lại lời Thầy. Ông òa lên khóc.
Giọt nước mắt thống hối ăn năn thứ nhất trên con đường lên núi Sọ.
Ba năm theo Chúa, dân chúng đã đi theo Ngài để nghe Ngài
giảng dạy, thấy những việc lạ Ngài làm bất kể ở dâu; và gần đây nhất, khi Ngài
tiến về Giêrusalem, họ đã tung hô Ngài như một vị vua. Thế mà trước tòa Philtô
thì mọi sự đổi khác. Họ đã đánh giá Ngài không bằng một tên gian phi bạo động
giết người: “Giết nó đi, thả Baraba cho chúng tôi!” Tiếng hoan hô chúc tụng đã
biến thành tiếng gào thét: “ Đóng đinh! Đóng đinh nó vào thập giá!” Rồi tổng trấn
Philatô, ba lần ông xác nhận với dân chúng: “Ta xét thấy người này không có tội
gì.” nhưng ông đành nhượng bộ trước đám đông đang hò hét. Đúng là gió chiều nào
xoay chiều ấy! Họ thay lòng đổi dạ như trở bàn tay, thấy ai thắng thế thì a
dua, không có quan điểm, không có lập trường.
Nhưng giữa đám đông đi theo Ngài, cũng có được những giọt
nước mắt khóc thương của nhiều phụ nữ. Nhưng Ngài đã quay lại và nói với họ: “
Hỡi chị em thành Giêrusalem, đừng khóc thương tôi làm gì. Có khóc thì khóc cho
phận mình và cho con cháu chị em.”
Còn một dòng nước mắt khô cạn vì thương tiếc, đau lòng
như xé ruột gan , âm thầm cùng bước lên núi Sọ và đứng gần cây thánh giá cùng với
với các phụ nữ khác và người môn đệ Ngài thương mến, đó là Mẹ Chúa Giêsu.
Mãi cho đến lúc trút hơi thở cuối cùng, khi thấy màn
trong đền thờ xé ra làm đôi, người ta mới nhận ra: “ Quả thật, người này là Con
Thiên Chúa.”
Hãy bước theo Chúa lên núi Sọ để cảm nhận tình yêu của
Thiên Chúa chết cho người mình yêu. Hãy bước theo Chúa lên núi Sọ để thấy lòng
dạ con người bấp bênh trong cuộc hành trình đức tin và trước tình yêu của con
người đối với Thiên Chúa. Hãy bước theo Chúa lên núi Sọ để học gương phó thác vào thánh ý của Thiên Chúa: “ Xin đừng
theo ý Con mà theo ý Cha.” Hãy bước theo Chúa lên núi Sọ để thấy tình yêu Thiên
Chúa luôn tha thứ và bao dung: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc
họ làm.”