CN XXV
TN/ A
Bài đọc 1: (Is. 55:6-9)
Bài đọc 2: (Phil. 1:20-24,27)
Tin Mừng: (Mt. 20:1-16)
Sau
khi Chúa Giêsu cho các môn đệ biết phần thưởng dành cho những ai từ bỏ
mọi sự mà theo Ngài là sẽ được gấp bội và còn được sự sống đời đời làm gia
nghiệp vào ngày tái sinh, Ngài cho các ông nghe Dụ ngôn Thợ Làm Vườn Nho.
“Nước
Trời giống như chuyện gia chủ kia, vừa tảng sáng, đã ra mướn thợ vào làm việc
trong vườn nho của mình.” Giá thỏa thuận với thợ là 1 quan tiền cho một ngày
làm việc. Có người làm từ sáng sớm, nhưng cũng có những người đến giờ thứ ba,
giờ thứ sáu, giờ thứ chín mới được ông chủ bảo: “Hãy đi làm vườn nho,tôi tôi sẽ
trả cho các anh hợp lẽ công bằng” ; rồi mãi đến giờ mười một, tức 5 giờ chiều,
ông lại đi ra và cũng gặp những người còn đứng tìm việc làm: “Sao các anh đứng
đây suốt ngày không làm gì hết?”Họ đáp: “Vì không ai mướn chúng tôi”. Ông bảo
họ: “Cả các anh nữa, hãy đi làm vườn nho”.
Ông
chủ vườn nho không quan liêu hách dịch. Ông không ngồi đó chờ người ta đến xin
việc làm. Ngược lại, ông đích thân ra đi tìm thợ làm vườn nho từ sáng sớm cho
đến giờ thứ 11. Ông không quan tâm đến thời gian làm việc sớm hay muộn, nhưng
căn cứ vào công việc và nhu cầu làm việc. Ông lo lắng đến vườn nho. Ông lại tỏ
ra yêu thương quảng đại, hiểu được nỗi khổ của những người thợ chờ chực đến giờ
thứ 11 mà chẳng ai mướn.Bất kể giờ nào, ông đều mướn thợ vào là vườn nho cho
ông.
Người
chủ vườn nho ấy là hình ảnh Chúa Giêsu. Vườn nho là biểu tượng Nước Trời. Đi
tìm thợ làm vườn nho là lời mời gọi trở thành con dân của Thiên Chúa, lời mời
gọi đón nhận Tin Mừng để được ơn cứu dộ, động thời cũng là lời kêu gọi trở
thành tông đồ để phục vụ cho Nước Trời. Sứ vụ của Ngôi Hai Thiên Chúa xuống thế
làm người là đem Tin Mừng cứu độ cho hết mọi người. Suốt ba năm giảng dạy, loan
báo Tin Mừng cứu độ đều nhắm đến dân ngoại và người tội lỗi: “Thầy chỉ được sai
đến với những con chiên lạc của nhà Ítraen mà thôi” (Mt.15:24); như người chăn
chiên để lại chín mươi chín con chiên kia trên núi để đi tìm con chiên lạc,
Chúa Giêsu đã đi đến với dân ngoai, với những người tội lỗi, vì “ Cha của anh
em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn phải hư mất”
(Mt.18:14)
Chúa
Giêsu đến thế gian không phải là xóa bỏ lề luật, nhưng là để kiện toàn. Người
ta cho rằng công bằng là mắt đền mắt, răng đền răng. Người vào làm giờ thứ nhất
thì phải lãnh tiền công nhiều hơn những người làm việc vào cuối ngày. Nhưng
Chúa Giêsu lại đến để kiện toàn bằng luật yêu thương: mến Chúa và yêu tha nhân
như chính mình, tha thứ cho kẻ thù và cầu nguyện cho họ.
Những
người thợ làm vườn nho từ sáng sớm cho đến những người vào làm vào giờ thứ 11.
Tất cả đều cần việc làm. Những người may mắn được gọi vào làm việc từ sáng sớm
đã an phận, yên tâm.Chỉ những người chờ chực trông ngóng vào giờ thứ ba, giờ
thứ sáu, giờ thứ chín, thậm chí đến giờ thứ 11 mà chưa có ai mướn mới bốn chồn.
Càng về chiều, nỗi lo lắng càng dâng cao. Cũng may, tất cả đều được ông chủ
vườn nho truyển dụng: “Cả các anh nữa, hãy đi làm vườn nho”.
Chiều
đến, ông chủ vườn nho cho gọi các người làm vườn nho lại để trả tiền, “bắt đầu
từ người vào làm sau chót tới những ngườ làm trước nhất”, mỗi người cũng chỉ
nhận được một quan tiền. Những người vào làm trước nhất thấy thế cằn nhằn: ”Mấy
người sau chót này, chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với
chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng
nôi thiêu đốt”. Lời so bì ganh tị của những người thợ vào làm vườn nho từ sáng
sớm có lẽ cũng tương tự như lời của người anh cả trách móc cha đối xử tốt
với người em đi hoang trở về trong dụ ngôn người Cha Nhân Hậu.! Nếu xét theo
các hành xử của con người thì việc trả lương như thế là bất công, nhưng hành
động và suy nghĩ của Thiên Chúa khác hành động và suy nghĩ của con người.
Những
người thợ vào làm giờ thứ nhất là những người Pharisiêu và Do Thái nói chung.
Họ là những người có tư tưởng câu nệ về lề luật. Họ tự cho mình là những
kẻ thánh thiện hơn người và huênh hoang tự đắc lên mặt khinh chê kẻ khác.Họ đã
kích Chúa Giêsu làm bạn, ăn uống với quân thu thuế và người tội lỗi. Họ coi
những người thợ vào làm vườn nho vào những giờ cuối là không xứng đáng lãnh
tiền công như họ. Họ cằn nhằn, kể công với Thiên Chúa. Họ nghĩ họ xứng đáng
được hưởng nhiều hơn. Nhưng Chúa Giêsu lại phán: “Tôi bảo thật các ông: những
người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Trới trước các ông” (Mt. 21:31)
Có một câu chuyện về
ngày phán xét như sau:
Trong ngày phán xét, có một nhóm người đang tụ tập ngoài cửa thiên
đàng chờ mở cổng để vào.
Họ rất vui vẻ. Họ là
những người bạn cũ lâu ngày mới gặp nhau.Tay bắt mặt mừng. Có người thuộc hội
Đạo Binh Đức Mẹ, có người đã là những thành viên trong các Hội đồng giáo xứ,
người thì sinh hoạt lâu năm trong các đoàn thể đạo đức khác. Không ai ngạc
nhiên vì sao họ được gặp nhau ở đây.
Bỗng họ nghe từ xa
xa có tiếng reo hò. Ngạc nhiên, có người hỏi: “Gì thế nhỉ?”
Có người đáp: “Chúa
cũng tha cho những người khác nữa!”
Họ ngạc nhiên: “Cái
gì! Chúa cũng tha cho những người phạm nhiều tội lỗi nữa ư?”
Tất cả họ đều cảm
thây khó chịu. Kế đó, họ lại nghe tiếng kèn vang lên. Họ hỏi nhau: “Lại cái gì
thế nữa?”. Cuối cùng thì họ biết rằng cuộc phán xét đã kết thúc, thế nhưng họ
vẫn còn đứng chờ ở ngoài cửa thiên đàng.
Ơn Cứu
độ, lòng thương xót rộng lượng của Thiên Chúa không có hệ thống giá trị. Chúng
ta không thể lấy một chút công trạng của mình để so sánh với tình thương, lòng
quảng đại của Thiên Chúa qua cái chết trên thập giá,chết cho người mình yêu.
Phô trương công trạng và đòi hỏi quyền lợi riêng tư so với ân sủng dồi dào của
Thiên Chúa là hẹp hòi, ích kỷ. Tất cả những gì chúng ta đón nhận từ Thiên Chúa
là ân huệ, là quà tặng phát xuất từ tình yêu bao la của Thiên Chúa. Chúng ta
mắc nợ với Thiên Chúa chứ Thiên Chúa không mắc nợ chúng ta. Thay vì so bì với
người khác thì hãy tạ ơn Thiên Chúa, vì “Tôi muốn cho người vào làm sau chót
cũng được bằng bạn đó. Chẳng lẽ tôi không có quyền tùy ý định đoạt về những gì
là của tôi sao? “
Chúa
Giêsu mời gọi chúng ta đi vào tư tưởng và đường lối của Thiên Chúa. Cách Thiên
Chúa đối xử với chúng ta rất khác với cách đối xử thông thường của chúng ta với
nhau. Câu hỏi của ông chủ vườn nho: “Có phải vì thấy tôi tốt bụng mà bạn đâm ra
ghen tức chăng?” không thể áp dụng vào lẽ công bình mà phải hiểu về lòng khoan
dung độ lượng. Đó là lòng độ lượng của Thiên Chúa.
Đừng
thắc mắc: Ai là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, và ai là những kẻ đứng
đầu sẽ phải xuống hàng chót? Hãy để cho Thiên Chúa sắp đặt. Điều quan
trọng là hãy tự hỏi: Tôi đã may mắn được kêu gọi làm thợ vườn nho cho Chúa,
nhưng tôi đã làm việc như thế nào?
Lm. Giuse Trịnh Ngọc Danh