Sau khi làm phép lạ hóa bánh ra nhiều, “Đức Giêsu liền bắt
các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán đám
đông. Sau khi giải tán đám đông, Người đi riêng lên núi cầu nguyện. Chiều đến, Người vẫn ở đó một mình, còn chiếc thuyền thì đã xa bờ nhiều dặm, bị
sóng đánh vì ngược gió”. Không biết
việc Chúa truyền cho các môn đệ ra đi như thế có phải Người đã có một kế hoạch
nào đó chăng? “Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ.
Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: Ma đấy! Và sợ hãi la
lên”. Thấy Thầy sao lại hốt hoảng la lên: Ma đấy? Có lẽ các ông chưa nhận biết
thế nào là bản chất của Thiên Chúa quyền năng, dù họ đã chứng kiến nhiều phép lạ
Thầy đã làm, gần nhất là việc hóa bánh ra nhiều. “Đức Giêsu liền bảo các ông: ‘Cứ yên
tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!’. Các ông vẫn còn bán tín
bán nghi, đặt giả thuyết, đặt điều kiện với Chúa như ông Phêrô đã lên tiếng:
“Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với
Ngài”. Điều kiện của ông Phêrô đã được Chúa đáp ứng: “Cứ đến!” Ông Phêrô từ thuyền bước xuống để đến với Thầy.
Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa
Ngài, xin Ngài cứu con với!” Đức Giêsu liền đưa tay nắm lấy ông mà nói: “Người
đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi?” Khi Thầy trò đã lên thuyền,
thì gió lặng ngay. Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói: “Quả thật,
Ngài là Con Thiên Chúa”. Qua câu nói ấy, chứng tỏ trước đó, họ vẫn chưa nhận định
được Người là ai, chưa tin Ngài là Con Thiên Chúa, dù họ đã chứng kiến nhiều điều
lạ. (Xem Mt.
14:22-32)
Với quyền năng của
Thiên Chúa, việc Chúa Giêsu đi trên mặt nước mà đến với các môn đệ có lẽ không
làm cho chúng ta ngạc nhiên. Điều chúng ta cần lưu ý là tình trạng của các môn
đệ trên chiếc thuyền vượt qua bờ bên kia mà không có Chúa cùng đi.
Khi các môn đệ lên thuyền đi rồi, Ngài một mình ở lại bên
này, đi lên núi cầu nguyện. Đây có lẽ là lúc Chúa muốn cho các ông biết rằng: sẽ
đến một lúc nào đó, Ngài không còn hiện diện với các ông bằng xương bằng thịt ,
nhưng sẽ bằng một cách khác, và rằng: các ông sẽ phải tự mình chèo chống với biển
khơi, với sóng to gió lớn.
Con thuyền ra khơi để về bên bờ bên kia là hình ảnh Giáo
Hội trần thế đang đi về quê thật, là biểu tượng cuộc lữ hành trần gian của mỗi
người chúng đang đi về bờ biển bên kia là Nước trời. Giáo hội hay mỗi cá nhân
chúng ta đều gặp những giây phút gian nan, hiểm nguy, thử thách: đó là những
giây phút hốt hoảng về đức tin.
Trong cuộc vượt biển trần gia ấy, không phải lúc nào cũng
thuận buồm xuôi gió. Cũng có lúc gặp giông bão, có lúc gặp sóng to gió lớn. Đó
là chuyện thường tình, nhưng lại cần thiết đối với đời sống đức tin. Các môn đệ
đã hốt hoảng khi “bị sóng đánh, vì ngược gió”, khi nhìn
thấy Thầy đi trên mặc nước mà lại tưởng là ma. Ông Phêrô, khi
nhìn thấy Thầy đi trên mặt nước đã hốt hoảng ra điều kiện: “Thưa Ngài, nếu quả
là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài”; nhưng khi
ông sắp chìm xuống biển, ông lại hốt hoảng kêu lên: “Thưa Ngài, xin Ngài cứu
con với!”. Và các môn đệ cũng sẽ hốt hoảng nghi ngờ về sự phục sinh của
Chúa sau cái chết: Sau khi sống lại, Người hiện ra đứng giữa các ông và chúc
bình an cho họ; nhưng các ông kinh hồn bạt vía, tưởng là ma, và Người
cũng đã khiển trách : “Sao anh em lại hốt hoảng? Sao còn ngờ vực trong lòng?” (Xem
Lc.24:36-38)
Nhưng trong những giây phút hốt hoảng ấy, chúng ta phải
hành động như thế nào? Chúng ta dựa vào đâu để xóa tan những hốt hoảng ấy? Chúa
Giêsu đã đem đến cho chúng ta một chiếc phao cứu nạn: “Cứ yên tâm, chính Thầy
đây, đừng sợ!” Nhưng chúng ta đặt hết tin tưởng vào Người hay lại hoài nghi sự
hiện diện của Người ?
Lời Chúa khiển trách ông Phêrô cũng là lời khiển
trách chúng ta, khi đức tin của chúng ta bị chao đảo, bấp bênh, khi chúng ta quên
lời Người đã nói: Thầy ở cùng các con mỗi ngày cho đến tận thế, và khi không
tin tưởng, phó thác vào tình thương của Người như thánh Phaolô đã cảm nghiệm được
chân lý ấy trong thư gửi tín hữu Rôma: “Ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình
yêu của Đức Kitô? Phải chăng là gian truân, khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt
bớ, gươm giáo?... Nhưng trong mọi thử thách ấy
chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta” ( Rm.8:
35,37)
Trong cuộc sống của con người, có nhiều hốt hoảng: hốt hoảng
vì sinh bệnh lão tử, hốt hoảng vì sao sinh ra rồi lại phải chết, hốt hoảng vì
sao lại có khổ đau, hốt hoảng vì những bí nhiệm mà trí óc con người không thể
giải thích.
Là người Kitô hữu, chúng ta cũng gặp những hốt hoảng về đức
tin của mình, khi chúng ta đánh mất niềm tin vào Thiên Chúa để đuổi theo một thế
lực nào khác: Lạy Chúa, nếu Chúa thực là Thiên Chúa toàn năng, sao Chúa lại để
cho những thế lực trần thế lướt thắng quyền năng của Chúa? Lạy Chúa, Chúa là
Thiên Chúa Tình thương, sao Chúa lại để cho chúng con phải gặp khốn khó?
Chính trong những giấy phút hốt hoảng ấy, chúng ta cũng sẽ
bị Chúa khiến trách như đã khiển trách ông Phêrô: “Người đâu mà kém tin vậy! Sao
lại hoài nghi?”
Ngày nay, chúng ta được may mắn hơn các tông đồ là nhận
biết được Thiên Chúa là Thiên Chúa Tình Thương, là Đấng Cứu Độ loài người, như
các môn đệ xưa kia đã tuyên xưng: “Quả thật, Ngài là Con Thiên Chúa”, thế
nhưng có lúc chúng ta vẫn còn mở hồ, vẫn còn nghi ngờ chưa thực sự hoàn toàn
tin tưởng vào Thiên Chúa. “Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chung con” ( Lc.
17: 5)